Page 87 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 87

Rời chiếc đò máy, lên bờ tôi lê từng bước đi chập choạng. Hướng

            vể làng quê Mỹ Quới, lòng nóng ran trông mau gặp lại má, chắc má
            đêm ngày khoắc khoải chờ đợi mình. Tôi đã chuẩn bị tinh thẩn sẽ đối
            diện với cảnh quê nhà bị tàn phá như ở bao nhiêu làng quê không
            chi những nơi có khởi nghĩa và bị dập tắt. Nhưng khi bước chân đến
            mảnh đất thân quen, cảnh tượng tang thương xơ xác bày ra trước mắt
            thật quá sức tưởng tưỢng: vườn tược tan hoang, mái nhà rách nát, cột
            kèo xiêu vẹo... Tôi đứng như trời trồng đến khi nhận ra má cũng như
            tôi đang lê từng bước chân đưa tay che mắt nhìn về hướng tôi. Tôi chỉ
            kịp kêu lên:
               - Má, má ơi, con nè má!
               Tôi chạy ào vào ôm chặt lấy má, má cũng vừa lập kêu lên:

               - Con hả Bảy, trời ơi, con tôi...
               Cũng như lần trước cách đây hai năm, tôi gục đầu vào vai má, lần này
            mấy sỢi tóc lất phất trên đầu, trên cổ tôi đều đã bạc. Má nghẹn ngào:
               - Khổ lắm hả con? Con còn sống về đầy má mừng lắm rổi. Cảm ơn
            trời Phật, tội nghiệp cho con tôi...
               Má sờ đầu, sờ vai, rồi ôm chặt lấy tôi chừng như sỢ để vuột khỏi
            tay má lần nữa. Tôi dìu má vào ngồi trên chiếc giường tre chỗ bộ ván
            gõ trước đây.

               Má nắm chặt lấy tay tôi chỉ nói được mấy tiếng:
               - Mấy anh chị con...
               Rổi lại khóc. Tôi đưa mắt nhìn quanh; căn nhà trống trải quá, vách
            lá loang lổ, một hàng chiếc võng đan dở dang nâm tòn teng đong đưa
            theo gió lùa qua vách, chắc má đã gói sẩu, chôn chặt nỗi lòng trong
            từng mắc võng. Má xót xa chắt lưỡi nhìn thân tôi tiểu tụy...

               Sau những phút giây mừng mừng tủi tủi, má cố nén xúc động lo
            thu xếp chỗ nằm cho tôi. Hôm ấy và những ngày sau, trong nhà còn
            sót lại mấy con gà, má làm thịt đem ra “đãi” con gái cưng. Má gắp hết
            miếng này tới miếng khác, vỗ về: “ráng ăn nhiểu cho mau lại sức”. Tôi
            vừa ăn vừa nuốt nước mắt. Phút chốc thoáng qua tôi định bụng sẽ ở
            nhà làm ăn nuôi má lúc tuổi xế chiều. Tôi bắt tay nhận việc may thêu



            86  HỔI ữc NGÔ THỊ HUỆ
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92