Page 89 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 89
trong khám Cà Mau; em gái thứ chín - Ngô Duy Liên - tiếp tục hoạt
động ở nội thành Sài Gòn.
Nhà tan cửa nát, chỉ còn một mình má tôi sống trong cảnh quạnh
quẽ, túng quẫn. Những gia đình dính líu đến cộng sản bị rình rập, bao
vầy, cô lập. Má ngày càng héo gáy, lớp bị bọn quan quyển tể xã nhũng
nhiễu, lớp thương nhớ lo lắng cho các con. Đêm đêm bà con chòm
xóm, nhất là những gia đình chí cốt với cách mạng thường lén đến
thăm nom, người mang đến túi gạo, người mớ khoai, cá mắm... nghĩa
tình ấy đã giúp má vượt qua những ngày gian khổ nhất.
Nhiều đêm khi má mỏi mòn thiêm thiếp ngủ, còn tôi cứ trằn trọc
và khi chợp mắt đi vào giấc mơ, không lẩn nào là không thấy mình
đang cùng đổng chí, đồng bào nghĩa quần xốc tới trong rừng cờ tiếng
trống xua đuổi lính Tầy, lính mã tà, có đêm như nghe lại tiếng sóng
bủa ghềnh ầm âm trong lòng đất rồi vụt lớn lên nghe ẩm ẩm dữ dội
như thúc giục thừa thắng xông tới, bị vấp ngã tôi cố trườn lên và thét
lớn... Chợt nghe như có tiếng ai;
- Bảy! Bảy, má vừa gọi vừa lay tôi tỉnh dậy và hỏi:
- Con chiêm bao thấy gì mà ú ớ vậy?
- Con mơ thấy đàng mình khởi nghĩa lần nữa đó má! Quyết liệt
lắm, không như lán trước đâu.
- ờ má hiểu, ở nhà sống như vầy bứt rứt lắm phải không? Thấy con
đêm nào cũng trằn trọc, má thương lắm!
Tôi chưa dám thưa với má ý muốn trở lại công tác vì trong lòng còn
tấn thoái lưỡng nan, để má ở một mình trong tình cảnh này thì làm
sao yên lòng được. Còn cách mạng đang gặp tổn thất nặng nể, khởi
nghĩa xem như đã thát bại, đồng chí đồng bào đang gánh chịu bao đau
thương tang tóc... Như đoán được tâm trạng của con mình, má chủ
động nói:
- Má không muốn cho con đi chút nào, nhưng tụi bây có con đường
đã chọn rổi. Con vể, má mừng lắm, nhưng rồi cũng sẽ không yên thần
với bọn tể xã đầu. Lúc con còn ở tù, Chín Liên nó có về, chưa kịp ăn
cơm thì thẳng biện Hai dẫn làng lính đến chụp bắt, may mà nó kịp
88 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ