Page 91 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 91
để nuôi mẹ dần dà rồi cũng không còn nghi gì vể tôi. Khi tôi đến ông
hỏi ngay:
- Có chuyện gì mà cô xin gặp tôi?
- Dạ, lúc này làm ăn ế ẩm quá, không đủ sống nên tôi đến xin ông
cho phép lên Sài Gòn đi làm công cho mấy tiệm trên đó, kiếm tiển
phụ với má tôi.
- Cô đi với ai?
- Dạ, một mình. Má tôi ở nhà, lâu lầu tôi về thăm.
- Có anh chị em gì trên đó không?
- Dạ không. Chi có bạn học nghể chung hồi ở Bạc Liêu, bây giờ mở
tiệm làm ăn khá lắm, có nhắn tôi lên cùng làm.
Chẩn chờ một lúc ông gật đầu:
- Vậy cũng được, chừng nào cô đi?
- Dạ xin phép thầy hương quản trước, sau đó tôi mới tính.
- ờ tôi cho phép. Nhưng nhớ làm ăn đàng hoàng, đừng có làm
“quốc sự” nữa, tội nghiệp cho bà già...
Tôi “dạ” ra về lòng mừng khấp khởi mà dạ không yên khi nghĩ một
mình Tám Nhân làm sao đủ sức chăm lo cho má.
Thời gian này nhiều cơ sở Đảng ở Sài Gòn gần như tan rã. Tôi gọi
Chín Liên vể đón, và được thơ của em gởi về dặn đi đường Ngã Bảy -
Phụng Hiệp. Tôi hền quá giang xuồng lên Ngã Năm, rồi đón đò máy
đi Ngã Bảy. Khi đến nhà người bạn của má, tôi đã thấy Chín Liên ở
đó. Hai chị em ôm nhau mừng quá đỗi, chuyện trò chớp nhoáng thăm
hỏi sức khỏe của má, chuyện nhà chuyện cửa, xóm làng...
Liên bàn:
- Theo em, mình đi ngay trong chiều nay lên trên ấy.
- Đi bằng gì?
- Xe đò. Bây giờ mới ba giờ, mình lên Cấn Thơ đón xe đêm đi chung
với bạn hàng khỏi bị theo dõi.
Chúng tôi đến Cẩn Thơ gặp ngay xe đi Sài Gòn, không trở ngại gì.
Khoảng ba giờ sáng tới Phú Lâm (Chợ Lớn), ở đây có một bót gác
90 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ