Page 95 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 95
mua bán táp nập. Nhưng không kịp, bọn chúng hai đứa chận đầu bắt
tôi; đưa ra xe xích lô đem về bót Catinat.
Đến bót; vừa xuống xC; bước tới văn phòng là chúng đánh phủ đầu
tôi ngay tức khắc, hầu khai thác cơ sở kịp thời, chúng dùng nhiều
đòn hiểm độc tra khảo tôi từ trưa hôm đó đến tối hôm sau. Tôi chết
đi sống lại nhiều lần, khi tỉnh dậy tôi mới biết mình đang nằm trong
nhà thương Chợ Quán. Người lính gác thấy tôi bị đánh quá nhiều nên
thương cảm, cho tôi nước uống. Nghĩ người lính này có lòng nhân ái;
đi lính chắc vì chén cơm manh áo nên tôi mạnh dạn nhờ anh nhắn với
chị Giàu bán cá ở chợ Xóm Củi báo cho chị Năm tôi biết là tôi đã bị
bắt. Nhờ vậy chị Năm và các đồng chí khác lập thời dời đi; chuyển cơ
sở lên Thủ Dầu Một.
Nằm tại nhà thương Chợ Quán ba ngày, chúng thấy tôi đã tỉnh lại
nên đưa tôi trở về bót Catinat. Lần này qua lấy lời cung khai một số
người; chúng biết tôi khỏng phải là cô thợ thêu may quê mùa, không
biết gì đến chuyện “quốc sự” như trướC; nên chúng dùng nhiều cực
hình tra tấn tôi rất dâ man. Nào là “đi tàu bay”; tra điện vào những chỗ
hiểm, bắt nằm sáp xuống dựng hai chần lên, rồi chúng dùng roi máy
đánh vào hai gan bàn chần làm cho sưng vù lên, độc ác hơn chúng bắt
phải dậm lên sợi dây luộc, máu tuôn ướt đẫm và đau buốt tận tim óc.
Mỗi lẩn bị đánh xong là tôi không đi đượC; chi lết dưới đất mà thôi.
Sau đó chúng treo tôi lên và đưa đồng chí Ba Tam đến, cũng treo
lên, vừa đánh vừa tra hỏi. Chúng tôi đểu nói không hề biết nhau, vẫn
không khai thác được gì, chúng lại thả xuống đất.
Sau nhiều ngày bị tra tấn đủ kiểu, tôi một mực không khai, chúng
đưa tôi và đổng chí Có lên Lộc Ninh. Đây là vùng đồn điển cao su của
Pháp, phía trong sầu là rừng xanh bạt ngàn. Bên con đường đất đỏ,
một đổn lính đưỢc xầy kiên cố để giữ an ninh trật tự cho đổn điển. Đi
sâu vào trong nữa là những buôn làng của đồng bào dân tộc ít người.
Xe chở chúng tôi chạy thẳng vào rừng cao su. Mới mười giờ mà tháy
rất tối, do ánh sáng mặt trời bị các tán cầy che khuất. Chúng dừng xe
lại chỗ một cây tán rộng đẩy đồng chí Có và tôi xuống. Chúng lột hết
94 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ