Page 97 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 97
lạnh buốt, giật mình tỉnh lại. Tiếng động chung quanh lại vang lên, tôi
bừng mắt ra do những xô nước mà bọn đồ tể tạt vào mặt tôi. Miệng
cổ khô quánh, cơn khát thật dữ dội. Nước chảy từ trên mặt, từ trên
tóc xuống bờ môi, tôi cố đưa lưỡi liếm từng giọt nước, người tôi run
lên bẩn bật. Mặt trời đứng bóng. Chúng mở trói và xô tôi xuống, tôi
té nằm sóng xoài. Một thằng lầm lì đem đến một vắt cơm có mấy hột
muối và một ca nước để trước mặt tôi và anh Có. Tôi chỉ uống nước
rổi ngả lưng vào gốc cây, rồi lại lịm đi. Một tiếng chúng lại tiếp tục tra
khảo. Cả anh Có và tôi chết đi sống lại nhiều lần. Mãi chiểu hôm đó
chúng đưa hai chúng tôi trở lại xe, chở vể bót Catinat. Tôi như người
nửa tỉnh nửa mê mà vẫn nghe tiếng của đồng chí Có: “Chắc là tôi
không còn có thê’ có con được nữa”.
Về tới khám, chúng lại đẩy tôi vào phòng hỏi cung, chúng quyện
tôi ở đầu một cây sắt dài có khoen gán trong tường. Đầu bên kia là anh
Trọng nhỏ, bí thơ Xứ ủy sau khi đổng chí Tư Khỏe bị bắt. Còn anh Có
không biết chúng đưa đi đầu. Người tôi bắt đầu sốt lên. Những chỗ
da non bị kiến cắn phổng mọng nước, đau rát, nhức buốt vô cùng. Sợ
mình không chịu đựng nổi trước những cực hình sắp tới của kẻ thù,
trong cơn nửa tỉnh nửa mê đó một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi:
hay là mình tự tử. Mình chết để giữ tròn khí tiết của người đảng viên.
Nhưng hền sau đó, một tiếng nói khác lại âm âm trong đẩu: “Tự tử
cũng là đầu hàng”. Câu nói làm tôi tỉnh dậy cựa mình, đau nhức quá,
đưa mắt nhìn quanh căn phòng, vẫn tối lờ mờ, im lặng. Chắc là trời đã
khuya. Bên ngoài chỉ có tiếng gió rít qua song sắt và tiếng cú từ đầu
đó vọng về. Thoát khỏi cơn mê, tôi nghe như có tiếng ai thầm thì nhắn
nhủ: nhớ mình là người đảng viên.
Chúng vẫn để tôi và anh Trọng nằm trên nển gạch ở phòng hỏi
cung.
Hôm sau cơn sốt kéo đến làm tôi điên dại, tôi cứ nói lảm nhảm.
Anh Trọng thấy vậy liển la lớn:
- Xếp ơi, xếp. Có người sắp chết, xếp ơi, xếp!
Một lúc sau bọn hnh kéo tới, chúng mở còng, quyện, chuyển tôi
96 HỐI ức NGÔ THỊ HUỆ