Page 98 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 98
lên xe đưa đến nhà thương Chợ Quán
một lẩn nữa.
Mấy ngày sau, khi cơn sốt đã hạ,
chúng đưa tôi về giam ở khám Phú
Mỹ. Thấy tôi chị em mừng quá nhào
vô ôm cứng ngắc. Người tôi rất yếu,
mình mẩy đầy những vết thương
tra tấn, các chị lấy nước muối rửa
vết thương, băng bó cẩn thận. Tình
đồng chí thần thương làm vơi đi nỗi
đau đớn. Các chị em vẫn như ngày
nào, chăm sóc tôi từng muỗng cháo,
chén cơm. Tôi mau chóng bình phục.
Không ngờ lần này tôi gặp được Sáu Đổng chí Quản Trọng Hoàng
(1909-194Z) sinh tại Cái Quao,
Thạnh, chị kê’ tôi nghe về trường hỢp
An Định, Mỏ Cày, Bến Tre.
chị bị bắt. Đó là do một cán bộ chịu Nguyên Xứ ủy viên Xứ ủy Nam kỳ,
đòn không nổi khai ra nhà chị. Dầu bí thư tỉnh ủy Hậu Giang, bí thư
tỉnh ủy Cần Tha. Bị giặc Pháp xử bắn
bị khảo tra đủ kiểu chị vẫn không hé ở Hóc Môn ngày 2Z-7-194Z.
răng. Tôi kể cho chị em nghe tình
hình hoạt động bên ngoài như bắt được liên lạc với Trung ương, nhận
được tài liệu Việt Minh, củng cố các cơ sở Đảng. Tất cả các chị đéu
vui mừng, phấn khởi, càng thêm tin tưởng ở một ngày mai không xa.
Và cũng chính tại nhà tù này, Hai Liên đã trao bài thơ của anh Quản
Trọng Hoàng gởi cho tôi trước khi anh ra trường bắn Ngã Ba Giổng
(Hóc Môn) vào một buổi sáng tháng bảy năm 1942. Đó là kỷ vật vô
cùng quý giá. Tự nhiên tôi thấy mình như chiếc lá đang chao đảo giữa
dòng xoáy của cuộc đời, tim đau buốt như có trăm ngàn mũi kim
châm chích. Tôi cố trấn tĩnh trước mặt chị em và nuốt nước mắt, gắng
gượng nghe Hai Liên kể tiếp: sau khi nhận đưỢc chiếc khăn của tôi,
anh Hoàng từ khám tử hình Sài Gòn đáp lại bằng tám cầu thơ vĩnh
biệt. Anh viết bài thơ ấy bằng bút chì ở chính giữa bốn câu thơ trong
chiếc khăn tôi đã gởi sang cho anh. Thơ viết:
Tiéng sóng bủa ghénh 97