Page 103 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 103
tôi. Khi mới leo lên được năm bảy nấc thang, sắp vượt tường, chưa kịp
ném bức thư lại thì nghe tiếng la hoảng: “tù vượt ngục, tù vượt ngục”
từ phía máy người tù thường phạm.
Bọn lính đầm túa ra bao vây. Những khấu súng chĩa thẳng, đạn lên
nòng nghe rốp rốp, sẵn sàng bóp cò vể phía chúng tôi. Bà gác ngục
người Pháp tên Géorgie ngày thường rất nể tù chính trị, vội la lớn:
“Đừng bắn, những người này tốt lắm, đừng bắn...”.
Ba người bị điểm mặt cẩm đẩu cuộc vượt ngục là chị Ba Kim Chi,
chị Phan Thị Tốt và tôi bị tống giam mỗi người vào một cát sô* riêng,
và bỏ đói để trừng phạt. Nhưng đã từng nếm trải bao cực hình tra tấn,
kiểu hình phạt này có thấm vào đầu!
Những ngày nẳm lại một mình trong xà Um tôi suy nghĩ nhiểu lắm.
Nghĩ cái chung của cách mạng và cũng nhớ đến chuyện riêng trong
đời mình.
Tôi lo nghĩ nhất vể má, các anh chị và các em tôi, chẳng biết giờ
đây tản lạc phương nào? Má tôi ra sao, mạnh khỏe được hay vì khổ
đau cùng cực chắc ngã quy trước lúc cách mạng thành công, trước lúc
những đứa con thân yêu trở vể? Tôi nhớ tới anh Năm tôi - Trần Văn
Bảy - người đầu tiên giác ngộ tôi hiểu thế nào là chủ nghĩa cộng sản,
thế nào là cách mạng giải phóng dân tộc, cứu lấy quê hương, đã hy
sinh ngoài Côn Đảo, thi hài bị vùi lấp dưới nghĩa trang Hàng Dương...
Với tấm lòng thương kính trước sau, tôi tưởng nhớ anh Quản Trọng
Hoàng, vừa là một đồng chí lãnh đạo, một người thầy đã quan tầm dìu
dắt tôi từ khi tôi còn chập chững dấn thân trên con đường cách mạng.
Tôi còn cám ơn anh dành cho tôi tình yêu chần thực, nhưng tôi đã
trót xem anh là một người thẩy thần tượng với nhiều đức tính, đặc
biệt là khí tiết cộng sản, lòng nhân nghĩa. Thương tiếc anh “sa cơ gãy
cánh tang bổng” giữa tuổi thanh xuân.
Qua một số tin anh em thông báo dồn dập vể Hồng quân Liên
Xô và quần Đổng minh phản công, đẩy lùi, đưa phát xít Đức vào
cảnh khốn đốn trên các mặt trận ở châu Âu, càng phấn khởi hơn khi
1. Cachot: ngục tối.
102 HỔI ỨC NGÔ THỊ HUỆ