Page 105 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 105
Nhớ tới anh tôi không cầm được nước mắt; nhưng sao chỉ dừng lại
ở hai chữ kính và thương.
Tôi biết trong chuyện riêng tư tôi đã làm anh buồn; nhưng trong
trái tim của con người, có những lý lẽ riêng không giải thích được.
Trong những ngày tiếp tục bị giam ở đây tôi thường gặp anh Trương
Văn Giàu đang chỉ huy đội bảo an binh Chí Hòa^ và anh Ngoạn. Anh
Ngoạn chính là chú lính nhỏ mà có lẩn anh Năm tôi - Trần Văn Bảy
- đã tuyên truyển giác ngộ; anh có cảm tình với cách mạng. Hai anh
có hứa, khi quân đổng minh đổ bộ sẽ tìm cách giải thoát chúng tôi;
nhưng dịp may chưa đến.
Ba chị em chúng tôi bị biệt giam lật bật cũng đã một tháng rổi.
Chúng tôi tìm cách liên lạc với những thanh niên Việt Nam làm thông
ngôn (phiên dịch) cho sĩ quan bảo an Nhật để dò hỏi tình hình ở bên
ngoài và tranh thủ sự thông cảm của anh em vể hoàn cảnh bị tù đày
của chúng tôi để nói lại với người Nhật.
Một hôm vào đẩu tháng sáu năm 1945 có một sĩ quan Nhật đến
gặp chị em chúng tôi. Cuộc tiếp xúc diễn ra suôn sẻ; người sĩ quan tỏ
thái độ từ tốn. Chúng tôi hiểu ra, thầm cảm ơn anh em thông ngôn và
suy nghĩ không thể không có sự tác động của thời cuộc. Chiểu hôm
đó, thật bất ngờ, ba chị em chúng tôi và tất cả chị em còn lại được trả
tự do.
Ra khỏi nhà tù chúng tôi lưu luyến chia tay nhau. Như chim được
xổ lòng sải cánh bay xa, tôi trở vể địa bàn hoạt động ngày xưa để tiếp
bước trên con đường đi đến Mùa thu tháng tám.
1. Sau này anh Trương Vằn Giàu đưa cả đội bảo an binh vào Thanh niên tiển phong
và tham gia đoàn biếu tình giành chính quyển tại TP. Sài Gòn ngày 25-8-1945.
104 HỒI ữc NGÔ THỊ HUỆ