Page 84 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 84
tôi nói như thì thầm với chính mình - Có đến nỗi vậy không? Anh nói
tiếp cũng với giọng trầm tĩnh:
- Phần chị chắc nhẹ thôi, có thể về sớm.
Khúc đường từ tòa án qua khám lớn ngắn ngủi quá. Chẳng còn kịp
nói thêm lời nào:
Hai tiếng “tử hình” cứ vang vang trong đẩu tôi. Nắm trọng trách
trong Liên tỉnh ủy, người lãnh đạo, chỉ huy cuộc khởi nghĩa, không
tránh khỏi mức án... tôi không dám nghĩ tới. Bốn mắt nhìn nhau lưu
luyến, như để khuyến khích, động viên cùng vượt qua chặng đường
gian nan sắp tới.
Vể tới khám, tôi phải làm thủ tục, không lâu lắm, để xuống phòng
tạm giam.
Nhóm tù nam mặc áo và chỉ có cái quần xà lỏn nên chỉ kêu tên là
bước ra.
Đi ngang qua chỗ anh em tù nhân nam đang ăn cơm, theo quán
tính tôi nhìn vào tìm người quen, như có linh cảm, anh Hoàng chợt
nhìn lên, nhận ra tôi, anh mỉm cười.
Ban nãy khi bước xuống xe từ tòa án đưa qua khám, cứ tưởng đó là
lẩn chia tay không biết còn gặp lại không, giờ đột ngột thấy lại nhau
trong hoàn cảnh quá bất ngờ này, chỉ trong giây phút mà sao trong
tầm trí tôi không sao quên đưỢc nụ cười và ánh mắt trìu mến của anh.
Trong thời gian chờ đợi xác minh tông tích của tôi từ quê nhà,
kẻ địch đưa tôi vể giam ở khám Phú Mỹ. Vốn là một chuồng bò lớn
ở ngang vườn thú, nay là Thảo Cầm Viên thành phố, được gấp rút
dựng lên sau Nam kỳ khởi nghĩa để làm chỗ nhốt tù nhân, phẩn lớn
là tù chính trị, có một ít tù thường phạm. Một số chị khi bị bắt đang
có mang, tại nơi này trên hai mươi cháu đưỢc sinh ra, sống vất vưởng
như mẹ trong chế độ hà khắc của nhà tù. Nhưng nào có được yên
thân, kẻ thù độc ác đã rứt các cháu khỏi vòng tay mẹ khiến cho nhiểu
chị như điên như dại, không ăn không ngủ, suốt ngày cứ ôm gối nựng
nịu, hát ru con.
Tiếng sóng bủa ghénh 83