Page 85 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 85

Trong thời gian bị giam cẩm ở Phú Mỹ, vừa chịu đọa đày tôi còn hết
            sức đau lòng căm phẫn được nghe đổng chí Dương Công Nữ và nhiều
            đồng chí kể lại đời sống khủng khiếp của đồng chí, đồng bào bị giam
            cầm trong những chiếc xà lan neo đậu trên sông Sài Gòn, gần cầu Tần
            Thuận. Đó là chưa kể số rất đông cán bộ đảng viên quần chúng cốt
            cán bị đưa về nhốt chật các khám ở Sài Gòn để lấy khẩu cung.
               Mỗi  sáng nước lớn,  địch  cho  các xà lan vô  bến  nước  sâu Xóm
            Chiếu, lùa tù nhân lên bờ, phát cho mỗi người một miếng xà bông
            đen rồi xịt nước cho tắm. Nhiều đồng chí đau yếu không tắm lập đến
            giờ cắt nước trên thân thể còn dính đầy xà bông gây ngứa ngáy, lở loét,
            da bong từng mảng, máu chảy dẩm dề. Tù nhân bị đủ loại ghẻ ngứa,
            ghẻ phỏng, ghẻ hòm, ghẻ khuyết hành hạ đêm ngày. Nhiều người như
            anh Chín Tài là anh ruột chị Mười Hải, quê ở Cà Mau bị ghẻ khuyết
            mà chết tại bịnh viện Chợ Quán.

               Tình cảnh nhận cơm ăn một lấn mỗi ngày diễn ra khủng khiếp:
            Không hể có chén đũa, cơm được đựng trong cần xé còn đang nóng
            bốc hơi, được thả từ trên xe xuống đất, tù nhân vừa đói vừa lạnh, chen
            chúc bốc cơm nóng, tay chần lở loét để rơi vãi hết... phải xé áo túm
            cơm ăn, đến khi không còn mảnh áo che thần. Số anh em yếu đau
            không đủ sức chen vào, bị ngất xỉu. Tù nhân phải đứng ra tổ chức
            phần phát có trật tự và ai cũng nhận được phần của mình. Giữa bữa
            ăn, lần lượt có hai người luân phiên nhau xuống từng xà lan làm vệ
            sinh quét hốt mày ghẻ đổ đến mấy xô mới hết. Các xà lan đã trở thành
            địa ngục nổi, trời nắng như đổ lửa, mưa dấm xối xả quất vào da thịt...
            ngày qua ngày, chết dần chết mòn.

               Trong các khám đường, kẻ thù giở đủ mọi thủ đoạn độc ác càng
            thúc giục tù chinh trị liên tục đáu tranh lôi kéo cả tù thường phạm
            cùng tham gia đòi mức sống tối thiểu. Tại Phú Mỹ tôi đã bị giam bốn
            tháng rồi. Thời gian này chị em nổ ra cuộc đấu tranh đòi thực hiện các
            yêu sách: đổi những tên cặp rằn làm chỉ điểm, cho người nhà thăm
            nuôi, cấp giấy viết thư, thức ăn phải nấu chín, được đổi khám vì ở đây
            quá nóng bức. Giữa lúc trại tù đang tuyệt thực đưỢc ba ngày, khoảng
            tháng mười một năm 1941 tôi bị kêu ra tòa xử án.


            84  HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90