Page 59 - Xã Hội Việt Nam Thế Kỷ XVII
P. 59
Bơi chải
Nhưng khi họ phải tranh giành với nhau để xem ai bơi
mau và thử tài bơi hoa điểu (vào những dịp nước lụt), đức
vua ngự ra ngoài đô thành, đến một quán dịch theo hiệu
lệnh của viên quan chỉ huy, các thuyền chiến đều bơi hết
sức nhanh ra khỏi thủy trại, rất có thứ tự lần lượt đến chỗ
đậu để các thuyền bắt đầu thi nhau chạy, cái nọ khích cái kia
xem cái nào nhanh và ai bơi khéo, bơi khỏe. Bọn thuyền thủ
bơi thường không có ghế ngồi, tay cầm chèo, mỗi bên mạn
thuyền là hai mươi nhăm đến ba mươi người; khác với thủy
thủ Âu châu, họ quay mặt về phía mũi thuyền. Theo hiệu của
người hoa tiêu họ bơi có nhịp, rất đều, lúc nhanh, lúc chậm,
theo tiếng gõ vào thanh gỗ đặt chéo trên một bệ cao đằng
cuối thuyền là chỗ người hoa tiêu lên ngồi để hướng dẫn và
điều khiển. Vui nhất là khi ta thấy một chiếc thuyền bị đuổi
lại và bị các thuyền khác bỏ xa. Thôi thì tiếng kêu gào, lời
chế nhạo, sự xấu hổ làm kích thích bọn trai bạn; bọn này bỏ
lối chèo lúc trước, nghiến răng, mắm môi, giậm chân xuống
sàn thuyền, thỉnh thoảng lại cổ vũ nhau, gập cong lưng, cúi
mình có khi đầu chạm bàn tay cẩm mái chèo; thu toàn lực,
họ... (arranquent) vội vàng đến nỗi người như sút đi chỉ còn
lại một nửa, đầu mái chèo chỉ chạm sơ xuống nước, thuyền
bay hơn là trôi đến gần những người khác rồi (?), họ đứng
thẳng người lên, không bơi dữ dội như thế nữa, thở một chút
để phòng lúc gần đến đích đã chọn họ còn hơi dấn lên trước
nhất. Mà khi đã trông thấy, nhận thấy đích từ đằng xa rồi, thì
hình như ngủ say sực tỉnh, họ đứng thẳng mắt trông đích,
tay cầm chèo họ đặt tất cả hy vọng vào hai cánh tay họ làm
rung chuyển mái chèo, thiếu chút nữa thì chèo gẫy; chân tay
rã rời, đẩu nghẹo đi, cằm tựa lên một bên vai; giá mái chèo
không làm bằng một thứ gỗ mểm và sai khiến được thì nhiều
60