Page 54 - Xã Hội Việt Nam Thế Kỷ XVII
P. 54

Thành Hà Nội




               Bây giờ ta sang chuyện Hoàng Thành để biết sự tráng lệ
           của kinh kỳ (nếu ta có thể gọi một thành phố là một đám nhà
           tụ tập lại, bao bọc lấy vàn mớ dân cư, không có tường lũy,
           không có hào hố, không có rào dậu bao bọc lấy và phân giới
           hạn với chung quanh?). Mặc dầu các nước ngoài gọi vắn tắt
           là Kinh đô (La Cour) vì vua thường đóng ở đấy. Dân bản xứ
           thì đặt tên là Kẻ Chợ (Ke Ció) nghĩa là chợ, chợ phiên. Bởi
           vì, trong xứ có sản vật gì tốt, ngoại quốc có hàng gì đem vào

           bán, đều đưa đến đây cả, một tháng có hai phiên chợ to, vào
           ngày mồng một và mười lăm của tuần trăng. Kẻ Chợ chiếm
           một vùng đổng bằng rất đẹp và rất phì nhiêu, rộng hàng bao
           nhiêu dặm và đặt trên bờ một con sông phát nguyên tự Trung
           Hoa. Sông bọc lấy thành thị trong một khuỷu rộng nên việc
           buôn bán được dễ dàng; thuyền bè luôn đi lại được trên sông;
           sông còn chia ra nhiều ngành, nhiều sông đào rất có ích cho
           việc chuyên chở các hàng hóa và làm thuận tiện việc buôn

           bán các tỉnh ngoài với đô thị.
               Người Âu châu nào  đến thăm kinh thành  (hay Kẻ Chợ
           tùy theo lối gọi của mỗi người), sẽ thấy nhà cửa ở đấy không

           phải là những đầu đê' để ta ca ngợi, bởi vì nhà cửa ở đây cũng
           không khác nhà cửa những vùng khác trong nước; muốn làm
           những nhà đẹp hơn, phải tiêu tốn hơn vì đào sâu 2,3 thước đã
           thấy nước rồi, muốn tiện lợi mỗi nhà đào một cái chuôm thả
           cá hay một cái ao nhỏ không hại sức khỏe, có nước dùng để
           giặt quần áo, tắm rửa, tưới rau; cá câu để ăn tuy số ao chuôm
           ít hơn các miền khác. Nhà nào cao lắm thì có táng gác thứ

           nhất, nhưng trên có làm nhiều chỗ cao, phòng khi nước lụt
           thì rút lên ở. Phố xá không lát đá. Dân gian thiếu chút nữa thì
           tổng ngỗng và bao giờ cũng đi chân không như ở khắp trong
           xứ.  Tuy có chỗ bẩn thỉu và đáng xấu hổ,  ta cũng nên công


                                         55
   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59