Page 48 - Xã Hội Việt Nam Thế Kỷ XVII
P. 48
phải giấu kín. Mùa hè dài. Suốt nám nóng (trừ vài ngày gió
bấc thổi hết sức lạnh) nên họ hết sức đảm sự may mặc. Tuy
vậy quần áo họ vẫn có vẻ trang nghiêm và bệ vệ. Người giàu
có hoặc có ít nhiều quyền thế được tôn trọng mặc một chiếc
áo lụa dài đến đầu gổi (khác với bọn cùng dân mặc áo vải),
ở trên phủ một chiếc áo dài nửa giống như áo ta mặc trong
phòng ngủ, chấm đến cổ chân, tay rộng nửa sải và dài như áo.
Áo không mở như áo khách, vạt phải đè lên vạt trái, nhưng
vạt trái đặt lên vạt phải. Lại khác với người Trung Hoa dùng
dải lụa buộc vạt phải lên sườn trái để lúc đi áo khỏi tỏa ra
làm khó coi và trái với lễ độ, người Bắc kỳ buộc vạt áo cao
lên bên trên háng chừng bốn ngón tay, như thế áo kín hơn và
đúng hơn. Có thắt lưng họ cũng buộc chếp cho áo thành ba
bốn nếp dài ở dưới, để phân biệt các người với nhau. Nhưng
khi nào họ phải vào chầu hay dự vào các cuộc hội hè, họ mới
chếp áo mà thôi.
Áo các sư rộng hơn, may bằng vải hay lụa quý hơn. Mũ ni
hình tròn, cao hai ba ngón tay, ở đằng sau có miếng vải cùng
một thứ hàng, cùng một màu với mũ và che kín nửa vai, áo
cà sa màu tím, hạt dẻ nhạt và sẫm phơn phớt hoa đào hay
đen bóng; cũng có cái màu xanh, vàng hay đỏ hung.
Cũng có nhà sư mặc một thứ áo ngắn trên có nhiều
đường thêu đối nhau lỗng hột thủy tinh hay pha lê ngũ sắc,
óng ánh rất đẹp trong những dịp lễ lớn.
Người Bắc kỳ chỉ dám ăn mặc ở kinh kỳ, còn ở các tỉnh,
và các làng khác, tuy họ không thiếu gì áo đẹp, họ ăn mặc
tổi tàn để cho người khác khỏi biết rằng họ giàu có và sung
sướng để tránh cho quân gian phi khỏi đến cướp phá, cho
bọn quan lại khỏi đến sách nhiễu lợi dụng, bắt chịu thuế má
cao, đóng góp nặng.
49