Page 215 - Vũ Trụ Và Hoa Sen
P. 215

V ũ  T R Ụ   V À   H O A   SEN


             phân  tích sự hội  tụ này bằng cách xem xét ba khái niệm
             triết học cơ bản của Phật giáo: duyên khởi, tính không và
            vô thường.
                 Khcái niệm duyên khởi biểu  thị ý tưởng mọi vật hay
            sinh vật  đều không  thể  tồn  tại  một  cách  tự lập  và  cũng
            không tự là nguyên nhân của chính nó. Một vật chỉ có thể
             được định nghĩa qua những vật khác và chi tồn tại trong
            mối quan hệ với các thực thể khác. Nói cách khác, cái này
             xảy ra bởi vì cái kia tồn tại. Duyên khởi là cốt lõi trong sự
            biểu hiện  của  các  hiện  tượng.  Người  ta  có  thể  phản đối
            rằng chúng ta klrông hề cảm nhận thấy thế giới như một
             tập hợp các sự vật kết nối với nhau. Mà thực tế dường như
             nó được tạo hởi các thành phần hoàn toàn rời rạc - cái ghế
             ở đây, cái cây ở kia - xuất phát từ các nguyên nhân và điều
             kiện cũng hoàn toàn klrác nhau. Phật giáo trà lời rằng đó
             chỉ là vẻ bề ngoài, rằng có  tồn tại một klioảng trống sâu
             thẳm giữa cách mà ta cảm nhận thế giới, bao gồm cả chính
             sự tồn tại của chúng ta (đó là chân lí "tương đối" hay chân
             lí "ước lệ") và cách mà nó thực sự được tạo ra (chân lí "tuyệt
             đối"). Khi kinh nghiệm thường nhật làm cho chúng ta tin
             rằng mọi vật có một thực tại khách quan độc lập, như tự
             chúng tồn tại và có một căn cước nội tại, thì Phật giáo cho
             rằng cách nhận thức các hiện tượng như thế chỉ là mệt kết
             cấu của trí não và không thề đứng vững dưới sự phân tích:
             chỉ khi có quan hệ và phụ thuộc vào các nhân tố khác thì
              một sự kiện mới có thể xảy ra. Một vật chỉ có thể nảy sinh
              nếu như nó được liên kết, có nhân và có quả. Một thực thề


              222
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220