Page 219 - Vũ Trụ Và Hoa Sen
P. 219

V ũ   T R Ụ   V À   H O A  SE N

            của hạt phải được định xứ trên hạt, độc lập với hành động
            quan sát. ông tán thành với cái được gọi là "thực tại địa
            phương". Theo Einstein, sở dĩ cơ học lượng tử không giải
            thích được quỹ đạo xác định của một hạt là bởi nó không
            tính tới các tham số phụ, gọi là  các "biến ẩn".  Do đó nó
            không đầy đủ.
               Trong  một  thời  gian  dài,  thí  nghiệm  EPR  vẫn  chỉ  là
            một thí nghiệm tưởng tượng. Các nhà vật lí không biết làm

            thế nào để thực hiện nó trên thực tế. Năm 1964, John Bell,
            một nhà vật lí làm việc tại CERN (Trung tâm nghiên cứu
            hạt nhân châu Âu) đã xây dựng một định lí toán học được
            biết dưới cái tên "bất đẳng thức Bell", giúp cho có thể kiểm
            chứng bằng thực nghiệm có tồn tại các biến ẩn hay không.
            Định lí này cho phép biến một tranh luận siêu hình thành
            một thí nghiệm cụ thể. Năm 1982 tại Orsay, nhà vật lí người
            Pháp Alain Aspect và nhóm của ông đã thực hiện một loạt
            các thí nghiệm với các cặp photon (được các nhà vật lí gọi
            là các photon "bị vướng víu")  để kiểm tra hiệu ứng EPR.
            Kết quả klaông thể phủ nhận: các bất đẳng thức Bell đều bị
            vi phạm một cách có hệ thống. Nghĩa là Einstein đã nhầm.
            Trong thí nghiệm của Aspect, các photon A và B ở cách xa
            nhau  12m, thế nhưng B luôn "biết"  ngay lập tức A làm gì.
            Ta biết hiện tượng này là tức thời bởi vì một tín hiệu ánh
            sáng truyền thông tin từ A sang B không có đủ thời gian
            để đi hết 12 m. Thực vậy, các đồng hồ nguyên tử, gắn với
            các máy để dò A và B, cho phép đo một cách chính xác thời
            điểm tới của mỗi photon. Sự kliác biệt giữa hai thời gian tới


            226
   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224