Page 471 - Việt Sử Kỷ Yếu
P. 471

Có  nghề thì  kiếm  tiền  không khó  nhưng không phải  lúc  nào  cũng
       sẵn có công việc làm.
             Thương  nghiệp  thì  từ  khi  có  thuyền  buôn  người  châu  Âu  ra
       vào thì có phần rộn rịp hơn xưa.  Người nưốc có giao dịch với người
       ngoại  quốc  cũng  chỉ  quanh  trong  xứ.  Triều  đình  có  cử  quan  bình
       chuẩn  đem  thuyền  đi  ra  ngoài  mua  hàng  cần  dùng  của  Trung
       Quốc,  Ma  Ní  (Phi  Luật Tân),  Chà Và,  Ân  Độ,  cũng  có  đưa  tơ  lụa,
       đường  và  vài  thứ  hàng  khác  đi  bán  nhưng  không  nhiều.  Ngưòi
       nước  ít  ham  chuộng  sự  buôn  bán.  Nhà  buôn  nào  có  được  một  vài
       thuyền đinh,  cửa hàng, vôn liếng 5,  3 vạn đã kể là cự phú. Thương
       nhân  giàu  có vẫn  ít  được  quý trọng như sĩ phu,  không mấy có ảnh
       hưởng đến chính trị.
             Đời  sông  của  thứ  dân  đơn  giản,  thấp.  Hầu  hết  đều  lấy  sự
       được  ăn  no  mặc  ấm  đầy  đủ  là  tôt  rồi.  Vui  chơi,  ăn  ngon,  mặc  đẹp
       coi  là  xa  xỉ  phẩm.  Nhà  cửa  phần  nhiều  bằng  tre,  lợp  rạ  hay  lá,
       tranh, tường vách đất.  Khá  giả  mới có nhà cột kèo gỗ.  Phải là giàu
       có  mới  có  nhà  gỗ  lim,  tường  xây  gạch,  mái  lợp  ngói.  Y  phục  thì
       thương  dùng  vải  nhuộm  nâu,  người  nghèo  đàn  ông  thường  chỉ
       đóng  khô.  Phải  là  giàu  có  mới  có  quần  áo bằng  tơ  lụa.  Người  khá
       vậy chỉ mang áo tơ lụa vào những ngày hội,  ngày tết.
             Tình  trạng chung  thì  cho  đến  thế kỷ  XIX,  dân  ta  rất  nghèo,
       quanh năm làm lụng vất vả,  mà chỉ những năm  được mùa lúa mới
       được no đủ,  khấm khá đôi chút. Mỗi khi  mất mùa thì đã bị ăn đói.
       Đồng  thời  có  nhiều  nơi  cũng  bị  mất  mùa  thì  có  những  người  bị
       chết  đói.  Khi  bị  đói  khô  thì  dễ  liều  lĩnh  đi  theo  người  phiêu  lưu
       làm loạn.
             Về chính trị tại  miền đông nam Á châu,  Phi Luật Tân sớm bị
       người Tây Ban Nha chiếm,  Nam Dương (Indonesia)  thì người  Hoà
       Lan, cửa khẩu Áo Môn (Mã Cao) thuộc Trung Quốc,  cửa khẩu Goa
       thuộc Ân  Độ  người  Bồ Đào  Nha  lấy.  Diên  Điện và Ấn  Độ  rộng lớn
       thuộc  về  người  Anh.  Trung  Quốc  bị  các  cường  quốc  Anh,  Pháp,
       Mỹ...  xâu  xé  cũng  là  bán  thuộc  địa.  Riêng Nhật  Bản  có  nền  kinh
       tế phát triển, lại khôn khéo việc ngoại giao,  đã  giữ được hoàn toàn
       độc lập.  Xiêm La sớm cho các nước ngoại dương vào thông thương,
       liệt  quốc  giữ  miếng nhau  nên  vẫn  còn  giữ  được  chủ  quyền,  tuy  có
       phải  ký  điều  ước hâh bình  đẳng.  Nước  Pháp  trong thế kỷ  XVII  đã
       chiếm  được xứ An  Độ rộng lớn  nên bấy giờ  ít chú ý  dòm  ngó  nước
       ta.  Nhưng sau các trận thua người Anh các năm  1756,  1763,  Pháp
       phải  nhường hầu  hết  thuộc  địa  cho Anh,  mất  uy  thế ở Viễn  Đông

                                                                              471
   466   467   468   469   470   471   472   473   474   475   476