Page 468 - Việt Sử Kỷ Yếu
P. 468

mẽ.  Chính  quyền  Pháp  vẫn  còn  dè  dặt,  e  ngại  va  chạm  với  các
          cường  quốc Au  Mỹ,  nhất  là  Anh  nên  không vội  động binh.  Do các
          lái  buôn và  sĩ  quan  thôi  thúc,  nhà  cầm  quyền  vẫn  theo  đuổi ý  đồ
          xâm  lược  thuộc  địa.  Các  năm  1840,  1841,  nhiều  tàu  chiến  Pháp
          sang đóng tại vùng biển Trung Quốc,  uy hiếp triều Thanh và triều
          Nguyễn.  Thủ  tướng Guizot  nói:  Nước  Pháp  không thể vắng mặt  ỏ
          Viễn Đông trong lúc các nước Àu châu khác  đều  đã có căn cứ ở đó.
          Từ năm  1843  đến  năm  1847,  nhiều  tàu  chiến  Pháp  thị  uy  3  lần  ở
          Đà Nang.  Năm  1847,  Rigault de Genouilly thấy thuyền của ta đến
          gần và quân đội ta trên bồ rộn rịp liền đốt phá hết các thuyền của
          ta ở đấy,  rồi bỏ đi.  Năm  1851, các thuyền chiến Pháp lại cập bến ở
          vịnh Bắc Kỳ và các cửa biển Phú Yên, Cam Ranh,  0   Cấp.
                Trong  khi  ấy,  vua  nước  ta  cấm  đạo  Gia  Tô  vì  cho  là  tả  đạo,
          một  phần  cũng  e  ngại  bọn  gián  điệp  mặc  áo  thầy  tu  hoạt  động.
          Nhưng  đó  là biện  pháp  trái  đạo  lý và  thất  sách,  đẩy  giáo  dân  đôi
          lập  với  triều  đình.  Giáo  hoàng Grégoire  XVII  gửi  thư cho  giáo  đồ
          khích  động  mối  bất ibình  của  họ  đôl  với  nhà  vua.  Thực  dân  Pháp
          vin vào cớ đó xúc tiến âm mưu xâm lược.
                Năm  1852,  Napoléon  III  lập  lại  nền  đê  chế,  ráo  riết  đẩy
          mạnh công cuộc chiếm thuộc địa.  Bấy giờ,  Pháp và Anh không còn
          kình  địch,  lại  sát  cánh  với  nhau  trên  chiến  thắng  Nga  và  Trung
          Quốíc.  Đây  là  thời  cơ  thuận  tiện  để  đưa  quân  do  đánh  chiếm  đất
          nước  ta  yếu  kém.  Thượng  quốc  thì  nhà  Thanh  cũng  suy  nhược,
          từng bị  lép vế với  nước Anh,  chắc chắn  chẳng dám  can  thiệp.  Các
          giáo sĩ ở Việt Nam  gửi thư về nước nói rõ tình hình  suy đôA cực độ
          của  triều  đình  Huế,  đề  nghị  can  thiệp  bằng  vũ  lực.  Năm  1857,
          Napoléon  III  thành  lập  Hội  đồng  Giao  Chỉ  (tiếng  Cochinchine  xưa
          người Âu chỉ  nước ta:  Giao Chỉ,  sau khi  người Pháp chiếm đất nước
          ta  mới  lấy  tiếng  này  chỉ  xứ  Nam  Kỳ)  nhằm  xét  lại  hiệp  ước
          Versailles  1787  mà hỢp  pháp hoá việc  mang quân  sang chiém  nước
          ta, chỉ để tiếp tục truyền thông và trung thành với quốc sách đã được
          theo  đuổi  từ  chế  độ  này  sang  chế  độ  khác.  Tháng  7  năm  1875,
          Napoléon III thông qua quyết định vũ trang xâm lược Giao Chỉ.
                Trần  Trọng  Kim  trong VNSL  viết:  Nguyên  từ  năm  1851  khi
          có chỉ  dụ cấm  đạo lần thứ hai,  ở Bắc  Kỳ có  mấy giáo  sĩ là  Bonard,
          Charbonnier,  Matheron  và  giám  mục  Iphanho  (Tây  Ban  Nha)
          Diaz bị giết,  còn những giáo sĩ khác phải đào hầm hoặc trôn tránh
          trong rừng núi  để giảng đạo.  Những tin tức ấy về bên Tây, các báo
          chí  ngày  ngày  kể  những  thảm  trạng  của  những  giáo  sĩ  đi  truyền

          468
   463   464   465   466   467   468   469   470   471   472   473