Page 451 - Việt Sử Kỷ Yếu
P. 451

ta  còn  đánh  giết  nhau  chỉ  vì  không  tin  tưởng  như nhau,  Ân  Độ  và
                   Pakixtan  cùng  giông  nòi  chỉ  vì  khác  tôn  giáo  mà  chia  thành  hai
                   nưóc thì nói chi về sự việc hằng hai thế kỷ trưốc.
                        Có những ngưòi nước ta nông nổi tin rằng:  Chỉ vì Minh Mệnh
                   và  hai  vua  sau  cấm  đạo,  giết  giáo  sĩ và  người  theo  đạo  Gia Tô  nên
                   mới  có  việc  người  nước  Pháp  sang  đánh  chiếm  đà’t  nước  ta  làm
                   thuộc  địa,  báo thù cho các giáo sĩ bị  giết  (!)  và bảo vệ  giáo dân bản
                   xứ  (!).  Đây  là  theo  lòi  người  Pháp  thực  dân  nói  vậy  để  che  đậy  sự
                   tham  tàn  của  chúng.  Sự thực thì  dù chẳng có sự cấm  đạo,  giữa  thế
                   kỷ  XIX,  nước  ta  vếu  kém  về binh  bị  lại  vụng về  ngoại  giao với  các
                   cường  quổíc Âu  châu,  tư bản  thực  dân  Pháp  cũng viện cớ  nào  khác
                   đánh  chiêm  nước  ta  lập  nên  đô  hộ.  (Chúng cũng  đã Jừng  nói  đế trị
                   lỗi  vua  quan  ta khinh  rẻ bạc đãi các người  dại  diện vua  Pháp  là  sứ
                   giả  sai  sang).  Nếu  tư  bản  thực  dân  Pháp  không  đánh  chiếm  thì
                   cũng có người nước khác hành động tương tự.
                         Lại  có  những  người  cho  rằng  mặt  trái  của  sự  truyền  bá  đạo
                   Gia  Tô  là  đi  mơ  đường  tiên  phong  cho  lũ  tư  bản  thực  dân  đánh
                   chiếm  nước  xa  xôi  làm  thưộc  địa.  Sự  thực  chỉ  có  một  sô' ít  giáo  sĩ
                   làm  đầy tớ tay sai của tư bản  sang ta chỉ Icà  đế  do thám,  lại  có  mấv
                   lái  buôn  giả  danh  giáo  sĩ  nữa  nên  đạo  Catôlích  bị  mang  tiếng  xấu
                   oan.  Không phải giáo sĩ nào cũng xâu.  Phần đông chỉ biết phụng sự
                   Chúa, chịu khổ cực, chịu chết, đế truyền đạo.
                         Sự  cấm  đạo  xâm  phạm  đến  đức  tin  của  người  khíác  vẫn  là
                   không hay.

             CÁC Sự VIỆC KHÁC - Minh Mệnh  đã  xây  dựng nhiều cung điện
       to  lớn,  tráng  lệ  tại  kinh  đô,  xây  đắp  cao  rộng  nội  và  ngoại  thành
       như  hiện  nay  còn.  Cũng  xây  nhiều  hành  cung  ở  các  tỉnh,  dựng
       lăng tẩm đồ sộ.  Nội cung có đến cả trăm  phi,  tần chia ra làm 9 bậc
       và rất nhiều cung nữa.  Có đến  142 con:  78 nam,  64 nữ.
             Minh  Mệnh  đã  sát  hại  chị  dâu  và  cháu,  vỢ,  con  đông  cung
       Cảnh, huộc phạm tội loạn luân ghê tởm (không chắc chắn có thật).
       Đại Nam  thực lục chính  biên  chép không rành  mạch.  Hậu thế tha
       hồ bàn cãi nhiều.  Có thế làm việc này là do lo lắng cho sự an nguy
       của ngôi cửu trùng.
             LUẬN  VỀ  VUA  MINH  MỆNH - năm  1840,  Minh  Mệnh  khuất  làm
       vua 21 năm, hưởng thọ 50 tuổi, miếu hiệu Thánh Tổ Nhân hoàng đế.
             Minh  Mệnh  thông  minh,  học  vấn  uyên bác  (về Nho  học),  tôn
       sùng  Khống Mạnh,  tài  làm  thơ văn,  quả cảm,  chăm  làm  việc,  sửa

                                                                              451
   446   447   448   449   450   451   452   453   454   455   456