Page 449 - Việt Sử Kỷ Yếu
P. 449

biểu  kể tội các chúa Trịnh:  Danh vi  Lê  thần,  thực vi Lê  tặc.  Minh
       Mệnh  ra  lệnh  phá  huỷ  các  đền  phủ  thò  họ  Trịnh,  lấy  các  ruộng
       trước  dùng  vào  việc  thò  cúng  các  đền  phủ  này  làm  ruộng  công
       hàng  xã.  Thực  sự  một  số ruộng  này  bị  cường  hào  chiếm  lấy  làm
       của tư.  Dân chúng những nơi này vẫn tôn thò, chỉ không linh đình
       như trước.
             VIỆC  CẤM  ĐẠO GIA  TÔ - Thời  Minh  Mệnh  trị  vì,  việc  cấm  đạo
       Gia Tô và giết giáo sĩ cùng tín đồ đạo này là quan trọng.
             Người  nước  ta  xưa,  hơn  ngàn  năm  Bắc  thuộc,  chịu  ảnh
       hưởng  nặng  nề  văn  hoá  Trung  Quốc,  lễ  nghi  theo  Chu  công,
       Khổng tử gọi là đạo Nho. Đến khi đạo Phật truyền bá sang không
       gặp trở ngại  gì:  Người đi chùa  lễ phật vẫn thò cúng tố’ tiên,  lễ bái
       Văn  Miếu  và  đền  thò  các  vị  có  công  với  nhân  loại  hay  với  quốc
       gia.  Đến khi có  đạo Gia Tô truyền bá  sang thì  xảy ra  lắm chuyện
       lôi  thôi.  Đạo  Gia  Tô  dạy  người  yêu  kính  Thiên  Chúa,  lấy  lòng
       nhân  thứ  coi  mọi  người  như  anh  em  ruột  thịt,  về  nguyên  tắc,
       không  có  chi  dở.  Nhưng  người  nước  ta  xưa,  nhất  là  các  sĩ  phu,
       không  tin  những  điều  tín  đồ  đạo  Gia  Tô  tin,  lại  thâ"y  lễ  nghi  c,ó
       khác:  không còn tôn thờ tố tiên, thần thánh thì cho là tà đạo, phá
       hoại  thuần phong mỹ tục,  nên đả kích.  Các nhà cầm  quyền chính
       chúa  Trịnh,  chúa  Nguyễn  xưa  đã  cấm  đoán,  nhưng  không  kịch
       liệt lắm.  Đến khi Minh Mệnh vua chuyên chê rất tôn sùng Khổng
       Mạnh  lên  ngôi,  muôn  dân  nước  giữ  chính  nghĩa,  không  theo  tả
       đạo  nên  ra  lệnh  cấm  ngặt.  Cấm  không  được  thì  đem  chém  giết
       các  ngưòi  truyền  đạo  và  dân  chúng  theo  đạo.  Nhưng  nhiều  giáo
       đồ không sỢ chết,  cho  sự tử vì  đạo là  vinh  dự,  được  phong thánh,
       hồn  được  lên  thiên  đường.  Thành  ra  sự  cấm  đoán  ngặt  nghèo
       cũng chang đi đến  đâu hết.
             Người tin theo đạo G'ia Tô, cũng như những người tin mọi tôn
       giáo  khác,  cho  điều  mình  tin  tưởng  là  hay,  là  đúng,  không  gì  làm
       lay  chuyển  được,  thậm  chí  coi  người  theo  tôn  giáo  khác  như  thù
       địch.  Qua  nhiều thế kỷ,  người ta bàn cãi  mãi,  không một ai chứng
       minh  được đâu đúng,  đâu sai lầm.  Đê tránh những sự xung đột về
       tôn  giáo,  người thức  giả  nêu ra  sự bao dung (tolérance):  Ai tin tôn
       giáo  nào  có  quyền  cứ  việc  tin,  nhưng  phải  để  mặc  những  người
       khác  tin  thế  khác,  không  đươc  bắt  ho  phải  tin  theo  mình.  Như
       vậy,  những  người  khác  tôn  giáo  mới  có  the  sôhg  chung  hoà  bình
       với  nhau  được.  Tiếc  rằng  Minh  Mệnh  và  các  quan  triều  thòi  ấy
       không hiểu biết đến điều này nên đã có sự rất không hay diễn ra.

                                                                              449
   444   445   446   447   448   449   450   451   452   453   454