Page 372 - Việt Sử Kỷ Yếu
P. 372

Giang sơn chia ra Đàng Ngoài,  Đàng Trong,  mãi  đến  gần  cuô"i thế
          kỷ XVIII.  Ngoài  bắc,  có  vua  lại có  chúa,  mà chúa  mới  thực  sự  giữ
          mọi  quyền  chính  trị  và  quân  sự.  Trong  nam,  chúa  Nguyễn  không
          xưng là vua,  nhưng lập triều đình riêng biệt.
               Các  chúa  có  đòi  sông  huy  hoàng  như vua  các  tiền  triều,  còn
         cao hơn vua đồng thòi là khác.
               Các  tù trưởng dân  miền  núi tự trị  ơ địa  phương,  có  nộp  triều
          đình phú công, có thể  không cao giá  lắm,  chỉ  để đổi  lại  sự giao lưu
          hàng hoá giữa hai miền.
               Do có nhiều  người theo học chữ Hán,  đạo Nho có tiến  vê hình
          thức, nhiều vàn từ, văn chỉ được xây dựng nên.
               Đạo  Phật  và  đạo  Lão  suy  kém,  chang  mấy  ai  lưu  tâm  đến
          giáo  lý.  Đi  chùa  chỉ  là  lễ  bái,  cầu  phúc.  Có  những  người  đi  tu  chỉ
          đê tránh  trôn  sưu  dịch.  Lại có những tăng,  ni coi  đi  tu  là  làm  một
          nghề đê sinh sống, do nhà chúa thường có ruộng đất.
               Từ thê  kỷ XVI,  có đạo Gia Tô truyền bá  sang  nước  ta.  Chẳng
          hao  lâu  bị  nghiêm  cấm,  nhưng  vẫn  còn  có  những  giáo  sĩ  truyền
          đạo gan lì, chịu khổ cực,  bí mật hành động.
               Giới  sĩ  phu  vẫn  đưỢc  quý  trọng.  Các  vua  Lê.  Mạc  và  các
          chúa  Trịnh,  Nguyễn  thường  mở  khoa  thi  đều  đặn  đê  tuyên  người
          ra làm quan.  Không có những khoa thi đặc biệt dành riêng cho các
          con quan.  Sô" người con quan lại làm  quan chi ít.  Con các quan hay
          tướng tá bỏ  mình vì  nước hay có  đặc công lớn,  được tập  ấm,  nhưng
          chỉ được nhận chức nhỏ thôi.
               v ể   nôrtg  nghiệp,  sự  trồng  cấy  cây  lúa  mfdc  là  chính,
          không  tiến  triển  gì  mấy.  Thòi  loạn  lạc,  việc  chính  trị  không
          nghiêm,  có việc  những quyền  thần,  cường hào,  chiếm  làm  của  tư
          hữu  ruộng  đất  công  hàng  xã,  còn  cả  của  những  người  yếu  kém
          thế lực.  Sô" bần  nông và cỗ" nông tăng lên nhiều.  Những năm  mất
          mùa  đói  kém,  họ  sẵn  sàng  theo  người  phiêu  kíu  nổi  dậy  chông
          đô"i  chính  quyền.  Tại  Đàng  Trong,  các  chúa  Nguyễn  mơ  rộng bờ
          cõi,  khai  thác  đất  mới,  dùng  đám  dân  nghèo  đói  này  vào  việc
          khẩn  hoang,  nên  ít  có  loạn  lạc.  Điều  đáng  tiếc  là  nhà  chúa  cấp
          làm  của  tư  hữu  cho  những  người  bỏ  tiền  thuê  nhân  công  khai
          khẩn,  chứ  không  lấy  làm  công  điền  quân  cấp  cho  dân  nghèo  có
          công  khó  nhọc,  thành  ra  người  giàu  càng  giàu  thêm,  người
          nghèo  từng  cung  cấp  sức  lực  không  được  gì,  nghèo  vẫn  hoàn
          nghèo,  tô"t  lắm  thì  cũng chi  biến  thành  những  tá  điền  cây  ruộng
          nộp  tô cho địa chủ.

          372
   367   368   369   370   371   372   373   374   375   376   377