Page 371 - Việt Sử Kỷ Yếu
P. 371

Doanh  cấm  nghiêm  ngặt  hơn,  không  cho  người  trong  nước  theo
      đạo, lại giết cả các đạo trưởng và đạo đồ.
            Việc  cấm  đạo  râ"t  nghiêm,  mà  người  đi  giảng  đạo  vẫn  không
      sỢ  luật  nước,  cứ cô  sức  dụ cho  được  nhiều  người  theo  đạo.  Rồi dần
      dần  người  trong  nước  phân  ra  bên  lương  vả  bên giáu,  ghen  ghét
      nhau như người thù  địch.  Các chúa thấy dùng phép  thương không
      cấm  được,  mới  dùng  đến  cực  hình  đê  trừng  trị,  giết  hại  nhiều
      người vô tội.
            Ví phỏng người phương tây sang buôn bán bên nước ta  không
      mang theo  giáo  sĩ  truyền  đạo  Gia  Tô  hay vua chúa  và  người  nước
      ta  xưa  biết hao  dung  dán  chúng tin  theo  tôn  giáo  này  thì  sự  trao
      đổi  hàng  hoá  sẽ  tôd  đẹp,  cả  đôi  bên  cùng có  lợi.  Có  người  vạch  ra
      mặt  trái  của  việc  truyền  đạo  là  đạo  quân  tiền  phong  của  tư  bản
      thực  dân,  mở  đường  cho  chúng  cướp  nước  thì  cũng  không  đúng;
      Chỉ  một  sô" ít  chứ  không  phải  tất  cả  giáo  sĩ  truyền  đạo  đều  ăn
      lương, làm tay sai phục vụ cho lũ tư bản thực d<ân cướp  nước.
            Thương  thuyền  các  nước  Au  châu  sang buôn  bán  bên  Trung
      Quốc,  bên nước ta và các  nước khác,  nếu chỉ có những sự  mua bán
      theo  thoả  thuận  đỗi  bên,  là  điều  hay.  Vì  chúng  phải  chịu  chính
      quyền  bản  xứ  đánh  thuế,  nên  lợi  nhuận  không  dược  nhiều  lắm,
      nên  xảy  ra  điều  rất  đáng  phàn  nàn  như  bọn  tư  bán,  nhân  chính
      quốc có lực lượng quân sự mạnh,  tính đến sự đánh chiếm  nước yếu
      kém,  lập  làm  thuộc  địa,  thì  tha  hồ  mua  rẻ,  bán  đắt.  Chúng  lại
      chiếm đoạt khai thác các tài  nguyên, bắt dân bản xứ làm  nô lệ làm
      cho chính quốic có được rất nhiều lợi lộc.

                              TÌNH HÌNH XÃ HỘI VÀ
                    VĂN HOẢ THẾ KỶ XV ĐẾN THÊ KỶ XVIII
            Nền tảng kinh tê vẫn là nông nghiệp.  Tình hình chung so với
      trước có sự tiến triến,  nhưng không nhiều, trừ ngoại thương.
            Thế kỷ  thứ  XV,  không  kể  những năm  đầu  đen  tôl  dưới  triều
      nhà  Hồ  và  thời  thuộc  Minh,  dưới  các  triều  vua  Lê  Thái  Tố  và  Lê
      Thánh Tông, nước ta cường thịnh.
            Nhưng sang  thế kỷ  XVI,  các  vua  Lê  hèn  yếu,  hoang  dâm,  xa
      xỉ,  nước loạn  lạc.  Triều  thần có  binh quyền  tranh  giành  quyền lợi,
      địa  vị,  đánh  lẫn  nhau.  Mạc  Đăng  Dung  quỷ  quyệt  diệt  trừ  được
      các  lực  lượng  quân  phiệt,  thoán  vị.  Nguyễn  Kim,  Trịnh  Kiêm  nổi
      dậy  chông  họ  Mạc.  Trịnh,  Mạc  đánh  nhau,  Trịnh  diệt  được  Mạc
      cuổi  thế  kỷ  XVI,  nhưng  họ  Nguyễn  xưng  hùng  ở  phương  nam.
                                                                             371
   366   367   368   369   370   371   372   373   374   375   376