Page 241 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 241
hết sức inan rợ, họ bị lừa hay bị bát cóc và có thể bị giết hay bị ãn thịt
nữa, vì một hiểu lầm nào đó từ xưa thì họ cũng đành chịu như gặp được
dịp may mà 2Ìải thoát và trả xong nợ của một kiếp tu. Họ không nhũTig
không sợ chết mà còn đi tim cái chết là khác nữa. Có khi nhờ binh tĩnh
không sợ chết mà họ lại được tha và được cả bộ lạc kính phục. Thì đó lại
là chuyên nguy thành an, cũng là một duyên may nữa.
Câu chuyện ke trong Cao Tăng Truyện về ngài Ma Ha Kỳ Vực qua
Phù Nam, Lâm Ap, Giao Châu và Quảng Châu, Lạc Dương, dọc đường
thường làm phép lạ như lái đò thấy ngài rách rưới không chịu chở thì đò
tới bên kia sông đã thấy ngài ở dó rồi sợ là có thêm thắt. Người tu Phật
không phái là người có pháp thuật biến hoá thần thồng. Và ví thử có cũng
không cần phái thi thố bừa bãi với chú lái đò để làm gì.
Phương tiện để lấy cám tình của đỏng dao quần chúng nhân dân ở
thời xưa là chữa bệnh, bói toán, xem tướng số, cho bùa chú cầu tài và
cũng có khi là thuật thòi miên, thần giao cách cám. Người Ân đã nổi
tiếng về những cái tài ấy. Các nhà tu Ằi trước mắt thiên hạ hẳn còn phải
tài hơn. Cho nên thường các nhà tu này đến đâu cũng dược dàn chúng sẩn
sàng trọng vọng.
ĐẠO PHẬT ĐẾN (ỈIAO CHÂU VÀO THỜI NÀO?
Như đã xét ở trên, thì quá là khó, cái việc chỉ đích đạo Phật đến
Giao Châu vào thời khoảng nào. Không the căn cứ vào việc một vài nhà
tu có qua Giao Châu mà sách sử còn chép lại làm dấu rằng dạo Phật du
nhập ngày ấy.
Chính G.Coedès cũng dtã viết: “Ả7;ô/?g thể coi người Án dến bán đào
TniìUị Ân và nhĩừìíị quần ctảo ở Nam Hủi như người cháu Au cíến châu
Mỹ, vì họ không phải lâ kc’ lạ tỉũ khúm phú ra những (lất mới trong khu
vực ấy. ớ một thời khoảng lịch sử nào đó, cần thử xác cĩịnlì và tiếp sau
những hiến cố mả nĩịuúi ta có thể nhận ra dược dã có hảng doãn dông
dào nhữní> nhủ buôn và nhữm> người di cir ồ ạt tới khu vực mà trước chỉ
có ít n^ười Ic té đến thôi. Để kết quả mới lù sự thành lập những vưưng
quốc theo kiểu An Độ, với những níịhệ thuật, tập quán tôn giáo Ân Độ,
cùm’ việc dùng chữ Phạm làm chữ thiêng liêm’. Những người An dã
khỏm> qặp nhữm> bộ lạc dã man, không một chút văn hoá nào, mù trái lại
đã íịập nluĩm’ mịười có phần nào văn minh,'không phái lù không na ná
với văn minh Ân Độ tiên Aryen. Sự dễ dáng vù nhanh chóng cho người Ân
truyền bá văn minh của họ có thổ giải thích một phần nào bằng việc
nyười dân dịa phươm’ nhìn qua phong tục tín ngưỡng của họ thấy dưới
nước sơn Ân Độ ấy có một căn cốt chung cho cd châu Á.
252