Page 243 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 243

Giao  Châu  thuộc  quyền  cai  trị  của  nhà  Hán,  ở nơi  biên  viễn  miền
        Nam.  Vết  thương  do  quân  Mã  Viện  gây  ra  cho dân  Giao  Châu  năm  43
       đến  đây  cách  100 năm,  dù  có  thế  kể  là đã  lành  thì  những  đau  khổ,  chết
       chóc  thảm  thương  khác  do  quan  lại  nhà  Hán  tiếp  tục  đầy  ải  dân  Giao
       Châu, từng ngày, từng giờ một đã không thể khiến nhân dân có một thiện
       cam nào với kẻ đô hộ.
             Hơn nữa, ở chính quốc loạn lạc, các quan lại nhà Hán đã không có ý
        muốn trở về. Từ thượng tầng của  guồng máy cai  trị  là các thái  thú đến hạ
        tầng là các nha lại, người  ta đều có ý muốn dịnh cư lâu dài  trên dải đất dễ
        sống và dễ bóc lột dân địa phương để hưởng thụ mọi sung sướng vật chất.
             Điều dáng lấy làm lạ là sau Trưng Vương một trâm năm đến hồi  ấy,
        Hán  triều đang suy vi  mà không thấy sử ghi  có một cuộc khỏi  nghĩa nào
        khác.  Điểu  dáng  lấy  làm  lạ  hơn  là  ngay  như Lâm  Âp còn  ít  dân  mà  một
        lúc  cũng  tụ  ca  ngàn  người  để  đánh  phá  phía  Nam  Nhật  Nam  năm  132.
        Vậy mà sao Giao Châu không thấy cựa mình?
             Một rằng có. nhưng bị dập tắt  hết và bị quan  lại  đô hộ  giấu  luôn ca
        triều đình nên không có sớ lâu về khiên sử không còn một dấu vé nào cá.
        Hai rằng quả  là không có thực, vì dân đã kiệt quệ nhựa sống thì chí càng
        chứng tỏ rằng quan  lại đô hộ đã bóp nghẹt dân, để ép phải  nằm  im  dưới
        bàn lay sát của họ.
             Dù  trong  trường  hợp  nào,  ta  cũng  thấy  dân  Giao  Châu  cần  tìm  sự
        sống và lẽ sống ở một phía nào khác với phía Hán tộc.
             Việc thái  thú  Sĩ Nhiếp dùng  chính  sách  văn  trịvà tỏ  lòng  thực  tình
        thương mến dân để dân lỏn  là Sĩ Vương,  lại  cùng các danh  sĩ Trung  Hoa
        và  Giao  Châu  đặt  nền  móng  sáng  tạo  chữ  Nôm  để’  dịch  các  kinh  sách
        khiến dân tôn  là Nam Giao Học Tổ, rồi  khi  ra dường  lại có các người  Hồ
        kèm  bên  xe  đốt  hương  và  chuông  khánh  vang  lừng  đã  chứng  tỏ  ảnh
        hưởng Phật giáo đến hồi Sĩ Nhiếp đã rất sâu đậm.
             Điều  mà  G.  Perrand  nói  về  kê  hoạch  của  văn  minh  Ân  Độ  len  lỏi
        người  vào  ánh  hưởng  tới  các  giới  chính  quyền  địa  phương,  dể  rồi  hoặc
        thuận tiện thì sắm vai cai trị, hoặc không thì ủng hộ cho người địa phương
        tự cai trị đã cho thấy dấu vết dích thực là có ở đây.
             Mưu cơ ấy, ở thượng tầng, dù bị thất bại trước binh lực của nhà Ngô
        Vcà  sau là nhà Tấn  thì ở hạ  tầng, về  phía nhân dân,  sự nhào nặn  tinh  thần
        của Phật giáo phai nói là đáp ứng đúng nhu cầu của Xcã  hội.
             Vấn  đề  cán  đặt  ra  để  tìm  hiểu  là  vì  cớ gì  dàn  chúng  Giao  Cháu  ở
        giữa thế kỷ thứ hai theo đạo Phật, một đạo giáo xa lạ, có nhiều chủ trương
        không ăn khớp với  tục thờ gia tiên? Cháng hạn như người địa phương tin
        254
   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247   248