Page 239 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 239

Và troiiíì đời sống đầy kinh nghiệm của chính bán thân luỊ. qua bao nhiêu
       thăng trầm cũng lại  có rất sẵn  những dần chứng để iàm  người  la phải  tin
       theo chân lý ấy. Thêm cái  thói  quen ưa trầm tư, tìm triết  lý để lự an ủi  và
        tin  những điều thần  bí siêu  hình, mỗi  người  của họ đã như hiện  thân của
        lý  ihưyết  Ân  giáo.  Chỉ  sự  sống  chung  của  họ  với  dàn  bản  xứ  và  nói
       chuyện thân mật đã là một sự truyền đạo hết sức hiệu quả rồi.
             Không  lựa  là  họ  phái  cố  nhám  tìm  những  con  gái  của  các  thế gia
        vọng tộc mà xin cưới để các cổ dâu mới này truyền bá dạo mới, như nhận
        xét của G. Perrand, làm như sự truyền dạo là cứu cánh của cuộc sống vậy.
        Kỳ thực  người  Ân có thương điếm  làm ăn  ở nước  ngoài  có thể dã không
        hề nghĩ một chút gì rằng phải làm cho thực nhiều người theo đạo Phật.
             Người  Ân dùng mánh  lới để làm rể ở những nhà quyển thế.  Việc ấy
        có  thể có.  Nhưng  mục đích chính  không  phải  là dùng  vợ làm  trung  gian
        đổ truyền  đạo  mà  thiết  thực  hơn  là để  nương  dựa  vào  thế lực  ấy  cho  sự
        làm ăn khỏi bị kẻ nào làm khó dỗ. Còn người vợ theo tín ngưỡng mới của
        chồng có đi  kể lại  với  bà con họ hàng dể truyền  bá dạo mới  thì cũng chí
        là việc phụ.
             Vả chăng, ở mỗi nơi đông đúc mcà người Ân tới đặt thương diếm nếu
        có thì  cũng chí  có chừng  vài  ba  gia đình quyền  thế thôi.  Chứ lấy  đâu  ra
        nhiều?  Riêng  ở Giao  Châu  -  các  xứ khác  ta chưa  dám  biết  vội  -  còn  có
        những con mắt cú vọ của các quan cai trị người Tàu cũng dòm ngó các cô
        gái  của  vài  ba  gia  đình  quyền  thê  ấy.  Thì  người  Ân,  không  có  vũ  khí,
        không  thế  lực  chính  quyền,  liệu  dám  dương  dầu  với  họ  chăng  trong
        những cuộc tranh hỏn có thể xáy ra ấy?
             Bởi  vậy ta  không thể chấp nhận  dược  thuyết  của các  nhà  khảo cứu
        phương Tây, ít ra là dối với xứ Giao Châu của ta.
             Chúng  ta  nhớ truyện  cổ  tích  Tấm  Cám  của  ta  là  một  trong  những
        truyện cổ có mang nhiều sắc thái  Ân Độ về luân hồi, nhân quá.  Chứng tỏ
        Phật giáo đã không phai chí được truyền qua sự giang đạo thuần lý thuyết
        trừu  tượng  và  kinh  kệ  của các  tu  sĩ từ trên  xuống  mà  phần  lớn  dã  được
        truyền  qua  cuộc  sống  chung  từ dưới  lên,  lấy  chính  cuộc  sống  thiết  thực
        cùa hiện tại làm đà ăn sâu vào tâm tình của dân chúng.
             Những  nhà  tu  đến  sau  như  lời  G.Coedès  nói,  làm  việc  giảng  dạo
        mới thật, nhưng là giảng đạo cho những người dã sẵn sàng tất cá để nghe
        và tin theo cùng tìm đào sâu giáo lý.

        2.  Tu sĩ
             Đó  là  những  phái  đoàn  tăng  lữ đi  ra  khắp  các  nước  ngoài  từ  thời
        Aọoka  và  đến  thời  Kaniska  này  thì  lại  có  thêm  nhiều  phương  tiện  nữa.

        250
   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244