Page 235 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 235

Qua  những  biến  cố  liên  miên  như Ihế,  sự tu  phật  của  các  cá  nhân
       cũne như các nhóm cá nhân chỉ tồn tại và cắc cớ là chí thâm viễn hết sức
       ở tinh  thần,  còn  bao  nhiêu  nhũ'ng  tổ  chức  bề  ngoài  về  giáo  hội  nếu  có,
       cũng  như bao nhiêu  thê’ cách lu  theo hình thức  đều  bị  liêu  trầm  cả.  Điều
       ấy  giải  thích  tại  sao  ở ngay  chính  đất  Phật  ỏ Ân  Độ,  Phật  giáo  bây  giờ
       không còn  một  ảnh  hưởng gì  mạnh  mà chỉ  ở Tích  Lan  mới  có đại  đa  số
       dân theo Phật giáo.
             Tuy  vùng  sông  Gange  là  đất  Phật,  vùng  sông  Indus  là  dất  cổ  văn
       minh  của  Ân,  và  vùng  Hy  Mcã  Lạp Sơn  Icà thế giới  huyền  bí của cõi  cực
       lạc.  những  vùng  ấy  có  thể  có  huyền  lực  kêu  gọi  người  ta  về  tình  cảm,
       nhưng qua những chặng và nhũ'ng  khu có sự chém giết  lung tung,  người
       ta  cũng  chỉ  dám  nhớ để  bụng  chứ không  thiết  tha  trở về  khu  đất  tổ  ấy.
       Nhất  nữa  là  nhò' thấm  nhuần  tư tưởng  Phật  giáo,  người  ta  nhìn  vạn  hữu
       dều  là  không,  sự sống  thiết  thực  của  hiện  tại  là  ảo  tưởng,  chỉ  một  nháy
       mắt  là đĩi hết,  người  ta càng  không có sự tha thiết  vun  đắp về  cho thánh
       dịa làm gì cả.

       MỤC ĐÍCH CHÍNH CỦA SỰTRUYỂN bá đ ạ o p hậ t ra n ư ớ c N(ỉ0ÀI
             Bởi vậy, mục đích chính chỉ  là ước mong cho quần chúng khắp nơi
       suy nghĩ và sống cho phải  đạo. Được như thế, người  đi  truyền  bá thấy  là
       minh làm một việc phúc dức dể gieo duyên lành. Mà ví thử quần chúng ở
       nơi  nào đó chẳng suy nghĩ và sống cho phải đạo như mình quan niệm thì
       cũng  thôi.  Không  hề  có  sự cố gắng  phái  dùng  mưu  mẹo,  hoặc  lừa  dối,
       hoặc  len lỏi  vào chỏ này, chỗ nọ để làm cho người la theo đạo của mình,
       hoặc  dùng  những  quyền  lợi  vật  chất  mà câu  rử,  hay  dùng  những  thế lực
       nào đó  đê’  bênh  vực  cứu  giúp  người  bất  hạnh,  lấy  sự theo  đạo  làm  điều
       kiện cho sự cứu giúp của mình.



       ^   châu  Á  tràn  qua,  kẻ  đánh  đi,  người  chiếm  lại,  cho  đến  lịch  sử  không  còn  phân
       biệt nổi dòng  Kusana bá chiếm  Ân Độ cuối  cùng  là đích  thực dân ở đâu  tới  nữa.
         Đến  Kaniska (78 -  123) cúa dòng họ  Kusana ấy,  kê  như lại dược 45  năm  thịnh trị
       thì  tiếp sau  dó dến  dời  các  con,  triều  dại  lại  suy  tàn  với  quốc  thổ  ihu  hẹp dần  lại  bị
       Sahpuhr  dệ  nhất  xâm  lăng  và  sáp  nhập  vào  dưới  quyén  thống  trị  của  Iran  cũng
       không rõ là bao nhiêu  lâu.  Lại cíến  nửa dầu thế kỷ thứ V. diÂn Đại  Nhục Chi ở Trung
       Á  lại  xâm  lăng  Bắc Ân, dể rồi  sau dó,  kc  xâm  lăng  lại  bị  kẻ  xâm  lăng  khác  là  Hung
       Nô dánh  nhau.
          Nghĩa là ở thời  thượng cổ, chính  sự Ân  Độ dã  hết  sức  lộn  xộn  và  lãnh  thổ Ân  Độ
       dưới  là các dân tộc từ bốn phương tới mà ảnh  hưởng thì  lẫn  lộn  cả gươm giáo,  trống
       trận  với  nghệ  thuật,  tư tưởng cùng hàng  hoá.  Không  kể điéu  tất  nhiên  xáv  ra  là ánh
       hưởng cả về dòng máu  nữa.

       246
   230   231   232   233   234   235   236   237   238   239   240