Page 240 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 240

Những tăng nhân có thể đã lập tu viện, giữ việc tổ chức các lễ cầu kinh và
    tiếp xúc với  tín đồ để  giáng kinh thuyết pháp.  Nhưng như trên đã nói, sự
    truyền bá  Phật giáo của họ rát nhán nha. như hư như thực, không cần đến
    hình thức thống kê số người theo đạo mới, vì họ không cần phủi  báo cáo
    về kết quá của công cuộc truyền đạo.  Kết quá đã chỉ đo bằng số chùa do
    dán  hỷ  cúng để xây dựng  thêm,  sô những chuông,  những tượng cũng do
    dân hỷ cúng dể đúc thêm tạc thêm mà thôi.
          Những tăng nhân  này có lẽ cũng chẳng hề đưa ra một mẫu kiến tạo
    nào ở chính quốc Ân Độ để bát địa phương phải làm theo đúng y như thế.
    Họ cũng  đế  tuỳ  con  mắt  thẩm  mỹ  của người  ta,  tuỳ  khả  nâng  tài  chính,
    tuỳ trình dộ  tiến  hoá mà tạo tác.  Vì  vậy ở mỗi  nước,  chùa mang  sắc thái
    riêng, cả quy mô, kiểu thức, cá sắp đặt nơi hậu cung thờ tự.
          Thêm một điều ta cần lưu ý là trong những đoàn thuyền giáo đi vàn
    du các nước trên cả hành trình, các lăng lữ đã không ấn định chương trình
    phủi  ngày  nào đến,  ngày nào đi, cũng không  ấn định  phải  kàm  xong việc
    này hay việc khác, hoặc phải  chờ gặp người  này hay người  kia để xin ân
    huệ này, ân huệ khác.                       ^
          Đến  một  nơi  có  thương  điếm  của  người  Ân  cùng  những  kiều  bào
    hiêu dược tiếng họ với  sô' dân dông dáo sán  sàng nhìn  nhận chân  lý  Phật
    giáo thì  cổ thê’ dễ dàng công việc  cho họ  hơn  và họ có thể  sẽ  lưu  lại  lâu
    hơn.  Những  Ân  kiều  là  những  thông  ngôn  dắc  lực  của  họ.  Nhưng  ví thử
    đến một  nơi  chưa có  gì  hết,  lại  cũng chưa biết nói cả tiếng của người địa
    phương ấy nữa, có thể họ chi đi qua. để lưu trong một nhân gian hình ảnh
    của một  tăng  sĩ khất  thực,  hiền  lành,  khổng  làm  hai  gì  ai  cá.  Nếu có dịp
    thì  họ chữa bệnh cho người đau yếu gặp ở trên đường, rồi  lại đi mà cũng
    không  cần  nghe  một  lời  cám  ơn  nào  ca.  Điều  quan  trọng  là  phong  độ
    người chân tu của họ phai tiết ra một vẻ chân thành từ bi bác ái nào đó, để
    người  la có  thể  không  nghi  ngại  mà  bằng  lòng giao  phó  sinh mạng  thân
    nhân  mình  cho họ  chữa  bệnh,  chứ không  phải  người  xưa cổ  lỗ ngây  thơ
    ngu dại tới chỗ ai khoe có tài chữa bệnh cũng tin  liền ngay dâu.  Sau một
    Vcài  lần  chữa  bệnh  có  hiệu  quả  và  chiêm  nghiệm  được,  rồi  mới  dễ,  vì
    người  ta đồn  đại  khắp nơi  dể ihn đón  rước họ,  xin  nhờ họ chữa bệnh hết
    cho người này đến người  kia mà không cần phải  biết tiếng của nhau nữa,
    chỉ  ra dấu cũng dã thông cảm được với nhau trong những  trường hợp ấy.
    Đổ  rồi  họ  sẽ  ở  lại  lâu  hơn  những  ngày  giờ  dã  định,  mà  học  tiếng  địa
    phương  và  bập  bẹ  gieo  rắc  những  lời  khuyên,  để  nêu  gương  những  tín
    ngưỡng mới  và đặt  nền móng cơ sở tôn giáo.  Điều đó là một duyên may
    run rủi  cho họ và địa phương ấy gặp nhau. Nhưng ví thử đến một nơi còn

                                                                           251
   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244   245