Page 224 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 224
Những vọng iưởng vể sự sốna (đam mê, tham vọng, hăng say vật
chất và tinh thần), thêu dệt thành một mạng lưới cho con người cựa quậy
ớ trong, theo một nội quan tưởng mình tự chủ mà không tự chủ được, nó
như ngọn lửa thiêu hoá dần dần cuộc sống. Toa thuốc thần hiệu để chữa
là dập tãt ngọn lửa ấy (Nirvana). Không phái dập tát đời sống, mà dập tát
cái vọng tưởng về dời sống. Và Phật, đấng Toàn giác là đấng không gì
làm cho cháy được. Hết hị chói măt bơi vọng tưởng, Phật không bị ánh
hưởng bởi những ý niệm sai lầm và nhĩrng khát vọng sai lám vẫn thường
nặn nên các cá nhân với những mạng lưới giam hãm vẫn thường nặn nên
các cá nhân với những mạng lưới giam hãm những cá nhàn ấy đời này
qua dời khác. Cho nên Phật không còn những nét gì cúa các cá nhân bị
phó thân cho nghiêp kiếp và ngài thoát khỏi luật luân hồi.
Theo tài liệu của các nhà sư Tích Lan thì trong kỳ lu chứng cuối
cùng 7 iLián lễ. hào quang của Đức Phật toả lên kháp các tầng trời. Ngài
nhận ra những điều vừa lu chứng đã huyền diệu đến không thể nào nói ra
được. Ngài quyết định không nói lại với ai.
Nhưng dấng chúa tế Phạm Thiên Brahma nhìn rõ điều quyết định
ấy. lây làm bối rối rằng dieu hiếu biết kỳ diệu (mà chính chúa Phạm
Thiên cũng không biết) sõ không dược tỏ lộ ra. Ngài vội xuống trần xin
Đức Phật nhận chức vụ khai thông cho nhân loại, làm thầy cho các thiên
thần và làm chủ cá thế giới đã sáng tạo. Vì tất cả đều đám say giữa cơn
mê vản ao ước cuộc sống giác ngộ. chúa Brahma xin đấng Toàn Giác hãy
mở dường cho tất cá.
Vì thế, Đức Phật khai đạo. Các môn đồ tới rất đỏng và giáo hội hình
thành, không theo chủ trương Bà La Môn cũ kỳ thị cùng dân Paria và
người ngoại quốc Mleccha, đế đưa ra chủ trương mới: tất ca các chúng
sinh đều dến dược cõi Giác, tức là đều có thế thành Phật.
Sự PHÂN HOÁ CỦA (HÁO H()l
Bơi cửa vào Đạo Phật mở rất rộng cho đến thành ra không có cửa
khiến từ mọi hướng dều có thế dến dược và chúng sinh nào cũng đều có
thê’ thành Phật được nên tố chức giáo hội dễ bị phân hoá. Ngay từ khi
Phật còn tại thế đã có hiện tượng ấy. Khi ngài tịch diệt thì sự phân hoá
còn trám trọng hơn, thành đến 12 bộ, 20 phái.
Ngay khi ngài chưa tịch diệt, người ta đã truyền lại ràng, có lần ngài
nói: Hỡi các tỳ kheo, có một việc trong đời mà nếu nó xảy ra thì nó sẽ
gây sự lo lắng đau khổ cho rất dông người - Việc à'y là gì? Họ hỏi lại -
Ngài trá lời: “việc chia rẽ ironv ị? Ê,iáo hội. Vì giáo hội chia rẽ thì có những
235