Page 223 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 223

mấu nhiệm của vị  pliáp sư hay của nhà lu có thể phá được pháp thuật cúa
      thần.  Và  nhữiiíí  anh  hùnư  ca  không  ng(ýt  kể  truyện  những  vị  thánh  của
      loài  người  đĩi  thành  công trong  việc  áp đao các  thần.  Trong  một  số kinh
      vãn của các giáo phái, người  la còn thấy kê’ đến một số những vị  thần mà
      giáo phái  ấy  không  thờ, cho  là  kém  huyền  nàng,  ngu  dôì  và  hay  ghen  tỵ
      mà  thần  của  họ  sẽ  trừng  phạt  dễ dàng.  Kinh  văn  của  Phật  iịiúo cnní> ké
      các  thần  là  lUịitồn  hại  và  vô  ích,  lộn xộn  khi  nhữiiỉỊ  thần  â\  khỏm> chịu
      thân phục dức Phật.
            Những thần ấy cũng phải thờ cúng và lu luyện như người nếu không
      cũng không siêu thoát dược.  Người  ta cho là các thần ấy sẽ biến mất như
      sao dổi ngôi khi nào dối dời.
            Các  động  phú cứa các  thần  thường ở trên  dời.  trên  dinh  núi  Meru.
      Người ta cũng nói dến mặt trời, đến  biến bãc. Nhiều vị  thần có dộng  phủ
      riêng. Có vị như Indra có cá triều dinh riêng nữa.  Các thần  xuống thê khi
      cổ người  kêu cầu  dể can  thiệp giải  nỗi  oan  khiên  cho người.  Thường  thì
      sự can thiệp khoác vẻ trọng tài.
            Nói chung, những cách xử sự của thần  giống như cách cúa người đcã
      sống thành gia đình và xã hội vậy.


      ĐẠO PHẬT VIÊN THANH
            Giữa  một  rừng  già  cùa  tư tưởng  siéư  hình  thần  bí  dã  kể,  khi  Phật
      dến  cõi  giác  thì  tự  xưng  Gaulama  (;;akya  Muni,  một  vị  Hocàng  tử  trong
      dòng  Ọakya,  một  bậc  thầy  không  nói  hay  không  thể  nói  hết  được  (theo
      nghĩa  của  chữ  Phạm  Muni)  nghĩa  là  ngoài  những  điềư  đã  dược  nói  và
       giáng về  Ngài, Phật vẫn  là biếu tượng của một cái gì cao cií tuyệt vời  mà
      người la không thể nói ra hết để dạy cho nhau biết dược.
            Trong  những  kinh  văn còn  lưu  lại,  đã không có  một  lời  nào có thể
       nhất quyết  là chính  lời  của Phật.  Nhưng qua  những  lời  kinh  ấy,  người  ta
      thấy chói sáng vầng hào quang của chính ngài"’.
            Ngài  không dạy những gì  huyền  bí siêu  hình  mà đã đưa ra cho đời
       một  toa thuốc chữa  bệnh  tinh  thần  bằng  Tứ Diệu  Đế và  Bát  Chính Đạo.
       Ngài  vạch cho môn đổ con dường trung đạo tránh  những chủ  trương quá
      trớn,  hoặc  của  sự mê  sa  tham  vọng  trần  tục,  hoặc  của  sự quá  khắc  khổ
      đến tự huỷ thân hình, hoặc của sự hoài nghi cho là không thể đến cõi giác
      dược,  hoặc  của  sự  kháng  định  về  những  lẽ  siêu  hình  không  thể  chứng
      minh đươc.


         H. Zimmer. Les Philosophies dc I 'liưlc. p.367,  Payol,  Paris,  1933
       234
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228