Page 300 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 300

ghi chép bài nhạc cho thích hỌp với những đặc tính của
    âm  nhạc  ta.  Khi  âm  nhạc  đã  đạt  rồi  thì  nhạc  khí  tự
    nhiên sẽ phải thay đổi cho thích hỢp.
       Hát  và  múa.  -  Trước  khi  kết  thúc  mục  nghệ  thuật
    này,  ta phải nói đến sự hát và múa. Tiếng nói của ta rất
    nhiều giọng, cho nên câu nói uyển chuyển bổng chìm rất
    dễ biến thành câu hát.  Người nhà quê khi làm việc hoặc
    khi vui chơi hay hát lắm.  Đứa trẻ chăn trâu buổi chiều
    cho trâu về, hoặc cưỡi trên cổ, hoặc nằm trên lưng trâu,
    nhẹ  nhàng  cất tiếng hát,  rồi  năm  mười  đứa  khác  cũng
    họa theo. Những đàn ông đàn bà cấy lúa, cắt lúa, làm cỏ
    hay tát nước ở dưới sáng trăng,  hoặc  ban đêm  đạp  lúa,
    giã gạo, cũng theo nhịp nhàng tay chân mà hát để quên
    mệt.  Trên  các  sông,  nhất  là  trên  sông  Hương  ở  Huế,
    giữa đêm khuya thường được nghe một chị lái đò ở xa xa
    cất tiếng lanh lảnh hò "mái nhì" hay hò "mái đẩy" giọng
    thực  não  nùng  tê  tái.  Những  người  kéo  gỗ  trên  rừng,
    những  kẻ  kéo  chài  dưói  biển,  cũng  thường  dùng  tiếng
    "hồ khoan"  "dô ta"  để làm cho rập tay chân,  ở   Bắc Việt
    những đêm sáng trăng, nhất là đêm rằm tháng tám, con
    trai con gái trong làng thường họp nhau  để hát đối hay
    hát trống quân, trong những cuộc hát ấy ai đặt được câu
    hát  hay  thường  có  thưởng.  Xem  thê  thì  ta  thấy  rằng
    người nhà quê ta rất thích hát,  mà những bài hát ấy đã
    thành  một  phần  trọng  yếu  trong  văn  chương  truyền
    khẩu của ta.
       Về sự múa thì ở nước ta chỉ thấy lốỉ  múa về tôn giáo
    như lên đồng ở các điện phủ am tĩnh,  múa Văn và  múa
    Võ ỏ lễ Nam Giao, múa Bát vật,  múa Tứ linh,  múa Tam
    đa,  Bát  tiên  ở  các  cuộc  điển  lễ,  và  các  lốĩ  phổ  thông  ở


    302
   295   296   297   298   299   300   301   302   303   304   305