Page 247 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 247

Phật gọi là viên tịch, (hay là nhập nát bàn).
        Tinh tuý của Phật giáo theo lời truyền dạy của Thích
     Ca là thuyết tứ diệu đề.  Bốh đại đề ấy là:
        Đệ nhất  đề,  tức  khổ đề (dukha).  Cõi  đời  là cảnh khổ,
     không  những  chỉ  người  ta  khổ mà  vạn  vật  đều  khổ cả.
     Phật  cực  tả  cái  khổ  vô  hạn  của  đòi  rằng:  "Nước  m ắt
     chúng sinh trong ba nghìn thế giới đem dồn chứa lại còn
     nhiều hơn  là nước trong bốn bể".  Cái khổ ấy tự đâu  mà
     ra?  Vạn  vật  ở  trong  vòng  sinh  tử,  cứ  sông  chết,  chết
     sống đòi này kiếp khác, không bao giò ngừng, đó là phép
     luân  hồi.  Những  đời  ấy  kiếp  ấy  làm  nhân  quả  lẫn  cho
     nhau, phần việc xảy ra ở đòi này là kết quả thưởng phạt
     của  việc  đã xảy ra trong kiếp  trước,  lại  là  nguyên nhân
     của  việc  sẽ  xảy  ra  ở  kiếp  sau,  đó  là  phép  nghiệp  báo
     (karma).  Khổ  đề tức  là  cái  nghiệp  báo  khốc  hại  nó  bắt
     vạn  vật chúng  sinh  cứ  phải  chết  đi  sốhg  lại  mãi  mãi  ỏ
     trong vòng luân hồi, cứ phải trải qua đòi nọ kiếp kia mà
     chịu những nỗi vô cùng khổ não.
        Đệ  nhị  đề,  tức  diệt  đề  (nirodha).  Muốh  cho  vạn  vật
     chúng sinh thoát khỏi cảnh khổ não vô cùng ấy thì phải
     tìm cách ngăn ngừa phép luân hồi, mà muốn ngăn ngừa
     được  luân  hồi  thì  phải  tiêu  diệt  được  nghiệp  báo.  Đã
     ngăn ngừa được luân hồi thì không có sông có chết nữa,
     cảnh ấy Phật giáo gọi là nát bàn (nirvâna) là cảnh an ổn
     tịch mịch vô cùng.
        Đệ tam  đề, tức tạp đề hay nhân đề (samudaya). Muốh
     tiêu diệt nghiệp báo thì phải tiệt diệt cái gì trước? Phải
     diệt  sự  sinh  cùng  tất cả  những  điều  do  sự  sinh  mà  ra.
     Nhưng  không  thể  trực  tiếp  diệt  được  sự  sinh  vì  sinh
     chẳng  qua  là  một  trạng  thái  của  khổ,  vốh  có  nguyên


                                                                 249
   242   243   244   245   246   247   248   249   250   251   252