Page 244 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 244

giữ  mốì rưòng cho quốc  gia,  giữ vẻ tôn nghiêm  của vua,
     tóm lại là duy trì trật tự phân minh ở ngoài xã hội.  Còn
     ở  bề trong  thì  Khổng Tử  cho  rằng  cần  có  nhạc  để  điều
     hòa tâm  tính người ta. Theo ngài thì chính trị làm bằng
     lễ nhạc là chính trị lý tưởng.
        Trong môn đồ Khổng giáo, lỗi lạc nhất thì có Tử Tư là
     cháu  nội  của  Khổng  Tử,  Mạnh  Tử là  học  trò Tử Tư và
     Tuân Tử là học trò của Mạnh Tử.
        Tử  Tư  phát  triển  thuyết  trung  dung  của  Khổng  tử.
     Tử Tư nói  rằng:  "Những  mốì  hỉ  nộ  ai lạc  chưa  phát  tức
     là trung; phát rồi mà vừa chừng là hòa. Trung là gốc lớn
     của thiên hạ; hòa là đạo suốt của thiên hạ". Những tình
     của  người  ta  khi  chưa  phát  ra  tức  là  tính;  tính  là  bất
     thiên bất ỷ,  cho  nên  gọi  là  trung;  tính  phát  ra  mà  vừa
     chừng thế là hỢp với chính đạo, cho nên gọi là hòa. Đó là
     nói  về  tính  tình,  về phương  diện  đức  hạnh  thì  có  đạo
     trung dung. Tử Tư dẫn lòi Khổng Tử rằng: "Người quân
     tử  theo  đạo  trung  dung,  đứng  giữa  mà  không  thiên".
     "Quân tử mà trung dung là vì đã là quân tử mà lại biết
     theo  thòi  cho  đúng  với  trung"*'^  Xem  như  thế thì  đạo
     trung dung tức là đạo trung bình, bất thiên bất ỷ, không
     xu  về  cực  đoan,  không  thái  quá,  không  bất  cập  tức  là
     chiết trung chủ nghĩa vậy.
        Mạnh Tử chịu ảnh hưởng của Tử Tư (Thiên mệnh chi
     vị  tính,  suất  tính  chi  vị  đạo)‘^^  mà  chủ  trương  thuyết
     "tính thiện", cho rằng phàm thiên tư tròi phú cho người
     nguyên là thiện cả, nếu thành ra bất thiện,  chỉ vì người
     ta "không thể hết cái tài"  thiên phú đó thôi.  Người ta ai


       Xem nghĩa chữ trung ố câu trên.
       Cái tròi phú cho gọi là tính, cứ theo tính tự nhiên mà làm gọi là đạo.
     246
   239   240   241   242   243   244   245   246   247   248   249