Page 243 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 243

chung của  mọi ngưòi  đốỉ với nhau, cũng gần như nghĩa
   bác ái hay nhân đạo vậy. Mạnh Tử nói:
      "Lòng trắc ẩn là mối đầu của đức nhân", cũng là ý ấy.
      Đức nhân có thiên hình vạn trạng, nhưng đại khái ta
   có thể tóm góp trong bốn tình sau này: Cha mẹ, anh em,
   chị em là người thân thiết nhất của ta, cái cảm tình của
   ta  đốì  với  họ  là  mốĩ  phát  hiện  gần  nhất  của  đức  nhân,
   tức là hiếu và đễ.  Suy rộng ra mọi ngưòi, đốĩ với ai cũng
   hết  lòng  mình  (tận  kỷ  chi  tâm)  tức  là  trung;  suy  mình
   ra  mà  ăn  ở  với  người  (suy  kỷ  cập  nhân)  cái  gì  mình
   không muốh thì đừng làm cho người khác (kỷ sở bất dục
   vật thi ư nhân) tức là thứ.
      Theo Khổng Tử thì  đạt  được  đức nhân không phải là
   dễ.  Người  đạt  đưọc  đức  nhân  bậc  cao  nhất  là  thánh
   nhân,  ở  đòi  này  không  thể  thấy  được;  người  đạt  được
   đức nhân bậc thứ là quân tử, ở đòi này có thể thấy được.
   Vậy  ta  có thể nói  rằng nhân  cách  mô  phạm của  Khổng
   giáo là người quân tử.
      Quân  tử  là  người  th ế  nào?  Nguyên  quân  tử  là  chỉ
   người  ở  địa  vị  thốhg  trị,  song  theo  Khổng  giáo  thì  chỉ
   người nào có  đức  mới  trị  được ngưòi,  cho nên  đồng thời
   quân  tử  cũng  chỉ  người  có  đức.  Khổng  Tử  nói:  "Người
   quân  tử  mà bất nhân có  được  không?  Chưa  hề thấy kẻ
   tiểu nhân mà có nhân bao giò". Mạnh tử thì nói: "Không
   có  quân  tử  thì  không  ai  trị  dân  quê,  không  có  dân  quê
   thì không ai  nuôi  quân  tử".  Cứ hai câu ấy thì  ta  có thể
   chắc  rằng  chữ  "quân  tử"  chỉ  cả  địa  vị  và  đạo  đức  của
   người ta mà nói.
      Khổng  Tử  tuy  chủ  trương  đức  trị  chủ  nghĩa,  nhưng
   cũng nhận rằng lễ phép là cần thiết. Sách Luận ngữ nói:
   "Kẻ  trên  ham  lễ  thì  dân  dễ  khiến".  Mục  đích  của  lễ  là


                                                               245
   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247   248