Page 242 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 242

kiến,  m ắt  đương  trông  thấy  những  chế độ  xưa  trút  đổ
    khiến xã hội bày ra cái cảnh hỗn  độn  đảo  điên,  như tôi
    giết vua, con giết cha, chư hầu lấn quyền thiên tử.  Ngài
    nghĩ rằng  muốh cho cái  "thiên  hạ  vô  đạo"  ấy trở  thành
    "thiên hạ hữu đạo" thì chỉ có một phép là khiến thiên tử
    cứ  làm  thiên  tử,  chư  hầu  cứ  làm  chư  hầu,  đại  phu  cứ
    làm  đại phu, bồi  thần cứ làm bồi thần,  thứ  dân cứ  làm
    thứ dân,  khiến thực cho  đúng với  danh,  đó tức là chính
    danh chủ nghĩa vậy.
       Khổng  Tử  cho  thuyết  chính  danh  là  trọng  yếu  lắm.
    Khi  Tử  Lộ  hỏi  ngài  rằng  nếu  vua  nước  Vệ  dùng  ngài
    làm chính trị thì ngài làm gì trước hết. Ngài trả lòi: "Tất
    phải  chính  danh  trước  hết".  Tề  Hoàn  Công  hỏi  ngài  về
    chính trị thì ngài đáp rằng:  "Vua phải đúng đạo vua, tôi
    phải  đúng  đạo  tôi,  cha  phải  đúng  đạo  cha,  con  phải
    đúng đạo con". Điều chủ yếu trong thuyết chính danh là
    đại nghĩa tôn vương, bài xích  sự tiếm việt của chư hầu,
    cốt mưu cuộc thống nhất cho quốc gia.
       Về  luân  lý  thì  tư  tưởng  của  Khổng  Tử  có  thể  tóm
    trong mấy điều: Nhân, hiếu, đễ, trung, thứ và lễ nhạc.
       Mục  đích  chủ  yếu  của  Khổng  giáo  là  tu  kỷ  (luân  lý)
    và  trị  nhân  (chính  trị).  Công  phu  tu  kỷ  cốt  tu  dưỡng
    những  đức  tính  tốt  cho  mình.  Theo  Khổng  Tử  thì  đức
    chính  của  đạo  trời  là  "nhân",  bao  trùm   hết  cả  vạn  sự
    vạn vật trong vũ trụ.  Người  ta  phải  theo  thiên  đạo  mà
    cư xử, cho nên "nhân" cũng là  đức chính của loài người.
    Vì  đương  thời  Khổng  Tử  thường  tùy  thời  tùy  địa,  theo
    người theo vật mà nói về "nhân" rất nhiều cách, cho nên
    các  nhà  hậu  nho  giải  thích  chữ  "nhân"  cũng  mỗi  người
    thiên về một phương diện riêng.  Song ta có thể nói khái
    quát  rằng  về  phương  diện  luân  lý  thì  nhân  là  cái  đức


    244
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247