Page 221 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 221

ở   các  văn  miếu  và  văn  từ  văn  chỉ,  người  ta  còn  thờ
  những người có công vói nền  nho  học ở  nước  ta,  như Sĩ
  Nhiếp  về  đòi  Bắc  thuộc  đã  đem  tứ  thư  và  ngũ  kinh
  truyền  dạy cho  dân ta  xưa.  Chu An  là  nhà cao  sĩ  ỏ  đòi
  Trần đã nổi tiếng về khí tiết và học nghiệp.


                      T ế tự  tro n g  d â n  gian


     ơ  trong dân gian thì có nhiều tín ngưỡng và tế  tự rất
  phức tạp lưu hành  mà người ta thường dùng danh hiệu
  đạo giáo để trùm  phủ cả. Thực ra,  đạo giáo hay lão giáo,
  nguyên  chỉ  là  một  học  thuyết  yếm  thế  gốc  ở  tiết  lý
  huyền tịch, và lấy thanh tĩnh vô vị làm chủ đích của đòi
  người. Về sau những nhà đạo học thiên về thần tiên học
  chuộng pháp  thuật huyền bí và  tin  rằng Lão Tử là  một
  vị  đại tiên thỉnh thoảng hiện ra  đòi để dạy người ta các
  phép  tu  luyện.  Nhân  bọn  phường  sĩ  hay  dùng  những
  phép thần tiên để nhương tai trị bệnh,  lại nhân có phật
   giáo  tự  An  Độ  truyền  sang  Trung  Quốc  đem  những
  pháp thuật phù chú truyền bá mọi nơi, nên dần dần đạo
   giáo  biến  thành  một  thứ  phương  thuật,  tha  hồ  cho
   những bọn gian tà lợi dụng để vu dân hoặc thế.
     Đạo  giáo  từ  đòi  Đường,  Tốhg  đã  thành  hình  thức
   nhất  định.  Đạo  ấy cho  rằng Ngọc  Hoàng Thượng Đế là
  vị thần sáng tạo ra tròi đất và chủ tể cả thê gian, ở dưới
  có chư tiên bách thần,  mỗi người giữ một chức vụ riêng,
   đại khái như vua quan ở trần gian vậy.  Lão quân là hóa
  thân của đấng Ngọc Hoàng,  mỗi thời hiện ra một kiếp, ở
   đời  Xuân  Thu  thì  thác  sinh  thành  Lão  Tử,  sau  sinh  ở
  Thiên  Trúc  là  Thích  Ca  mâu  ni.  Thê  gian  chia  làm  ba


                                                              223
   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226