Page 136 - Việt Nam Văn Hoá Sử Cương
P. 136
phong tục thôi.
Dân các làng thủy cơ không phải là một thứ dân đặc
biệt khác hẳn với dân ở cạn. Dân ỏ nước cùng dân ở cạn
vẫn không có thói kỳ thị nhau, mà một người làng chài
nếu có cơ hội thì thường vui lòng bỏ nghề cũ mà tậu
vườn mua ruộng.
III.. QUỐC GIA
Trên kia ta đã thấy rằng xã thôn là một đoàn thể tự
trị, có qui chê riêng. Song các xã thôn đều ở trong phạm
vi của quốíc gia và phải theo pháp luật chung của cả
nước. Ngoài gia đình ra có hai đoàn thể làm hoàn cảnh
và hạn giới cho người ta hành động, là xã thôn và quốc
gia, mỗi đoàn thể có phép tắc riêng. Quốc gia tuy lón mà
thường không lấn lưót đến xã thôn. Những câu "làng
nước" "phép vua lệ làng", tỏ rằng hai đoàn thể ấy vẫn có
phân hạng tương đương.
Nưóc ta thành một quốc gia, nghĩa là dân ta có cái
quan niệm và tinh thần quốc gia từ khi nào? sử chép
rằng nước ta ngày xưa là nưóc Ván Lang rồi đổi là nước
Au Lạc, ở đời ấy xã hội là xã hội phong kiến, gọi là nưóc
chỉ có tên trông, chứ thực ra thì những Lạc Hầu Lạc
Tưóng là chúa tể ở trong phong thổ của mình. Dân ở
trong phong thô chỉ biết có lãnh chúa chứ không biết
Lạc Vương là ai, chỉ biết gia đình chứ không biết xã hội
quốc gia là gì. Vậy ta có thể có quan niệm về quốc gia,
mà nước của Lạc Vương, nước của Thục Vương cũng
không phải là quốc gia. ớ cuổì thê kỷ thứ ba trưốc kỷ
nguyên, nước Âu Lạc bị sáp nhập vào nưóc Nam Việt
138