Page 152 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 152
ng nhưng cũng hoà hợp được với câu thơ và cũng đã diễn tả
Ợc mùa thu đang về trong sương khói.
Hai câu sau là hai câu Xuân Diệu đặc biệt yêu thích:
"Đã nghe rét mướt luồn trong gió
Đã vắng người sang những chuyến đò"
Lúc này tròi đã vào thu, gió rét đầu mùa thỉnh thoảng đã
ẩi về từng cơn bất chợt làm cho bến đò vốn tấp nập người lại
a cũng trồ nên vắng vẻ hdn. Động từ "luồn" là một sáng tạo
ngữ độc đáo của Xuân Diệu. Nó đã cụ thể ho á, cảm giác hoá
'M ệ t c á i v ô h ĩ n h , c á i r é t b ỗ n g n h i ê n đ ã c ó h ì n h s ắ c , t í n h c á c h ,
ít luồn vào gió, ẩn vào gió để chuyển cái lạnh đến da thịt, tâm
n con người. Bình về chữ "luồn"y Đỗ Lai Thúy đã viết: "Luồn
o một thứ chuyên đi luồn, chẳng những nghe ngộ nghĩnh, tân
, mà chộp đúng được cái thần thái ỉén lút của mùa đông đang
m nhập trái phép vào lãnh địa của mừa thu". Đúng là cái rét
ÍỢC cảm nhận qua cái "Tồi" cô đơn của một tâm hồn rất yêu
i. Nó làm ta nhớ tối cái "nghe" rất tinh tê và kỳ diệu của
:ưòi bạn Xuân Diệu:
"Tai nương giọt nước mái nhà
Nghe trời nằng nặng, nghe ta buồn buồn
Nghe đi rời rạc trong hồn... "
(Huy Cận)
Câu thơ của Xuân Diệu khác hẳn câu thơ của Bác tả cái rét
ùa đông ở Trung Quốc:
"Gió sắc tựa gươm mài đá núi
Rét như dùi nhọn chích cành cây"
Huy Cận xem hai câu tho' này của Xuân Diệu là hay nhất
ong toàn bài. Vì Xuân Diệu đã miêu tả được không gian rộng
153