Page 156 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 156

Mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm,





                                                            Ta muốn ôm


                                                     I

                                                            Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;






                                                            Ta muốn riếi mây đưa và gió lượn,






                                                            Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,





                                                            Ta ìĩiuốh thẵu trong một cái hồn nhiều,






                                                            Và non nước, và cây, và cò rạng,





                                                            Cho chuếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,






                                                            Cho no nê thanh sắc của thời tươi;






                                                           - Hởi xuân hổng, ta muôn cắn vào ngươiỉ













                                                           M ở  bài:





                                                           Ngày Xuân Diệu mới xuất hiện trên thi đàn Việt Nam, nhà





                                              phê bình Hoài Thanh đã có một lời đánh giá rất xác đáng "Xuân




                                             Diệu say đắm tình yêu, say đắm cảnh trời, sông vội vàng,  cuống





                                             quýt". Có lẽ cái nét đặc sắc ấy của hồn thơ Xuân Diệu được biểu




                                              hiện  đầy  đủ  nhất  trong bài  thơ  "Vội  vàng"  -  mà  đoạn  ta  bình




                                              giảng dưới đây là đoạn hay nhất của bài thơ.






                                                           Thân bài:






                                                           Bài thơ "Vội vàng" nằm trong tập "Thơ Thư\ xuất bản năm





                                              1938,  là  bài  thơ  tiêu  biểu  cửa  tập  thơ  nói  riêng,  của  hồn  thơ





                                             Xuân Diệu nói chung.  Cả bài thơ thể hiện một nhân sinh quan




                                              mang ý  nghĩa  nhân  bản  sâu  sắc.  Thiên  đường là  ở  ngay  trên





                                              mặt đất chúng ta với biết bao điều hấp dẫn và quyến rũ. Vi vậy





                                             hãy yêu  mến,  hãy gắn bó và sông hêt mình với cuộc sông thực





                                              tại đầy tươi vui này. Đoạn thơ trên nằm ố phần cuối của bài thơ.











                                                                                                                                                                                                                                                      V
   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161