Page 159 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 159
được dùng có vẻ thừa thãi nhưng cũng đã thể hiện được một
cách đậm nét cái ’Toi" của Xuân Diệu. Nghĩa là làm nổi rõ được
cái cảm xúc tham lam, ham hố được sông, dược yêu đang trào
lên mãnh liệt trong trái tim yêu đòi của Xuân Diệu. Câu thơ:
"Cho chuếch choáng mùi thơm, cho đả đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi"
mối đọc qua tưởng như là một câu văn xuôi tầm thường, nhưng
thực ra lại rất thơ. Điệp từ "cho" với nhịp độ tăng tiến nhấn
mạnh các cấp độ khát vọng hưởng thụ đạt đến độ thoả thuê
sung mãn trọn vẹn. Và vối chữ "hông" độc đáo rất gợi hình, gợi
cảm cùng một loạt từ láy tính từ "chuếnh choảng", "đã đẩy", ”no
nê" chỉ cảm giác về hưởng thụ vật chất cụ thể kèm theo trong
câu thơ trên, nhà thơ không chỉ diễn tả được ý thơ ấy mà còn gợi
cho ta ý nghĩ thế giới này vừa hiện ra như một người tình hồng
hào sức xuân mà thi sĩ là một tình nhân đắm say, vừa được bày
ra như một bữa tiệc lớn vối những thực đơn đầy của ngon vật lạ
và thi nhân là một thực khách đang trong trạng thái thèm khát
đến cháy lòng.
Kết bài:
Xuân Diệu đã có lần viêt "Tôi gỉă tâm hồn tôi cho những
người trẻ tuổi và nhất là trẻ lòng, những ' Thơ Thơ” củng là
những cái bỗng lưỡi hay những cơn buốt môi, vi đã uống tham
vào suôi của mặt trời, đã ăn hàm ho vào trái của mùa xuân...
Và khi người ta đã xua tay không còn khát thèm, là lúc người ta
không còn vui sống nữa". Và vì vui sống mà Xuân Diệu "Sạy
đăm với tình yêu và hảng say với mùa xuăn, thả mình bơi trong
ánh nắng, rung động với bướm chim, chất trong tim mấy trời
thanh sắc" (ThếLữ)./.
160