Page 157 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 157
A
Nó bộc lộ niềm ham sống, khát sông, tận hưỏng đến vô biên và
tuyệt đích của thi nhân. Nó làm ta nhó tới câu thơ nổi tiếng của
Tago "Ta muốn uống cạn cái ly tràn đầy sự sống".
Ở phần trên của bài thơ, thi sĩ luận giải cho người đọc thấy
tạo hoá không sinh ra COĨ1 ngươi để mãi mãi hưảng lạc thú ò
chốn trần gian này. Đòi ngưòi ngắn ngủi, tuổi xuân có hạn và
thời gian trôi đi vĩnh viễn không trở lại. Vì vậy, nhà thơ "giục
giã" chúng ta phải "nhanh ỉên'\ "vội vàng" lên để tận hưởng bữa
tiệc của trần gian, khi mà "mùa chưa ngả chiều hôm", khi mà
xuân đang non, xuân chưa già:
"Mau đi thôi! mua chưa ngả chiều hôm
Ta muôn ôm
Cả sự sông mới bắt đẩu mơn mởn"
"Ở trên, tác giả xứng "Tôin để đối thoại với đồng loại, ở dưới,
ỉại xưng ,àTa" để đối diện với sự sống" (Chu Văn Sơn). Giữa
những câu thơ dài, đột ngột xen vào một câu thơ râ't ngắn chỉ có
ba chữ: "Ta muốn ôm". Câu thơ như thắt ngang giữa bài làm ta
liên tưởng đến vòng tay đang ôm bó, níu giữ, quấn quít cả sự
sống mới bắt đầu mơn mởn, non tơ của nhà thơ ợ mơn mởn" là
một từ láy rất gợi cảm và giàu ý nghĩa diễn tả. Nó gợi cảm giác
sự vật, cây côĩ đang ở độ non mượt, tươi tốt đầy sức sôhg):
"Ta ỏm bó y cánh tay ta làm rắn
Làm dây da, quân quýt cả minh xuân
Không muốn đi, mãi mãi ở vườn trần
Chân hoá rễ, để hút mùa dưới đất"
(Thanh niên)
158