Page 153 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 153

Lổn  của  mùa  thu vối cách  cảm  nhân chân thực,  giản  dị.  Bằng




                                một vài nét vẽ  đơn sơ  mà Xuân Diệu đã làm  hiện rõ  trưốc  mắt


                                       ■                                                                                                                   *                                           p

                                ta cả một bức tranh của làng quê Việt Nam  mẫi độ thu về.  Câu




                                thơ  "Đã  vắng  người  sang  những chuyến  đò"  gợi cho  người  đọc




                                "cảm  giác  quạnh  vắng  dìu  hiu  nơi  sông  nước"(Vũ  Quần




                                Phướng).  Nó  làm ta  nhớ tối câu thơ của  Nguyễn Trãi cách  đây




                                năm thê kỷ, khi ông miêu tả khung cảnh  mưa rét ỏ một bến đò:






                                               "Dã kính hoang lương, hành khách thiểu





                                               Cô chu trấn nhật cấc sa miên"


                                                                                                  4


                                               (Dịch  nghĩa:  Đường ngoài nội  hoang vắng ít người qua  lại;




                                chiếc thuyền lẻ loi gác mình lên bãi cát ngủ suốt ngày).





                                               Đúng  là  hình  ảnh  thơ của  Xuân  Diệu...,  dân tộc  mà  cũng




                                rất mới mẻ, kết hợp được cả cổ điển vỏi hiện đại.





                                               K hổ IV:






                                               Xuân Diệu là nhà thơ "Say đắm tinh yêu, say đắm cảnh trời,




                                 sôhg  vội  vàng,  cuống quýt"  (Hoài Thanh)  nên  ông  rất sợ  cô  đơn.




                                 "Đãy mùa thu tới chính là tiêng nói của một linh hồn cô đơn đang




                                 thả ra những tiếng thở dài đế gọi nhau" (Xuân Diệu). Đang trong




                                 tâm trạng ấy nên Xuân  Diệu thây tất cả  "đều (cảm thấy) run sợ




                                 vì sắp phải tàn phai rơi rụng, chia lia, rời bỏ nhau”:





                                               "Mây vân từng không, chim bay đi






                                               Khỉ trời u uất hận chia ỉy"





                                               Đám  mâỳ  dường  như  cũng  ẩn  chứa  bao  nhiêu  tâm  trạng.




                                 Còn  những  con  chim  cũng  bay  đi  tìm  kiếm  hơi  ấm  ở  một




                                 phương  trời  nào.  Và  ngay  đến  khí  trời  cũng  "u  uất"  một  môì




                                 "hận chia ly".






                                                Bài  thơ  mỏ  đầu  bằng  hình  ảnh  cây  liễu  và  kêt  thúc  bằng




                                 hình ảnh con người: người thiếu nữ với biết bao cảm xúc, suy tư:





                                                "ít nhiều thiếu nữ buồn không nói





                                                Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gi"










                                   154
   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158