Page 149 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 149
ngưòi. Xuân Diệu chẳng những nhận ra mùa thu đã về trên
những rặng liễu mà còn nhận ra nó đang bước vào vườn, làm
cho hoa tàn, lá ua, cảnh vật đổi thay:
"Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rủa màu xanh"
Câu thơ "Hơn một loài hoa đã rụng cành” được Thê Lữ chữa
lại lằ "Đã mấy loài hoa rụng dưới cành” và đăng trên báo "Ngày
nay". Sau này in sách, Xuân Diệu phục hồi lại "Hớn một loài
hoa đã rụng cành '. Có nghĩa không phải là một và không biết
bao nhiêu. Nếu viết mây loài thì ít quá, giói hạn quá. Đáng lẽ
phải viết "rụng dưới cành". Câu thơ gợi sự ôn định, tĩnh lặng,
nhưng tác giả muốn nói cái gì trực tiêp hơn GỦa sự rợi rụng lìa
bỏ. Viết như thê là nhà thơ đã diễn tả được một mùa thu đang
tối. Dù câu thơ được viết vối bút pháp rất Tây nhưng cũng đã
bộc lộ được năng lực sử dụng ngồn ngữ chính xác, tinh tê của
Xuân Diệu. Đặc biệt ở câu sau, động từ "rũa" cho thấy một sự
quan sát rất tinli vi của thi sĩ. Có ngưòi cho rằng đây là ”màu
đỏ rủa màu xanh”, có nghĩa là màu sắc không hoà hợp (Hoài
Thanh). Xuân Diệu không tán thành ý trên mà xem "rủa" là lấn
dần, ăn mồn dần. Lá đỏ cứ lấn dần lá xanh từng tý một, khó
nhận thấy, vậy mà một sáng nào đây nhìn ra, cả vùòn thu đã đỏ
rực. Màu lá đỏ chỉ ứng vái một vài loại cây như cây bàng, cây
nhạn lai hồng. Còn đa sô" ở Việt Nam ta, màn vàng mới là màu
sắc chủ đạo của mùa thu. Nhưng có lẽ do màu sắc và âm điệu
nên Xuân Diệu chọn đỏ để chọi lại vối xanh tạo nên một sự
» « ■ I « ■ r
tương phản gay gắt, làm cho bức tranh thu thêm đẹp. Nguyễn
Du trong Truyện Kiều chẳng từng đã có câu thơ được xem là
tuyệt tác "Rừng thư từng biếc chen kểng'\ nhờ có sự đối lập mà
h à i h o à c ủ a h a i m à u ấ y đ ố s a o ?
150
ấ