Page 147 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 147
Là một nhà thơ mối, Xuân Diệu lần đầu tiên khám phá và
nhìn thế giới xung quanh bằng cặp mắt ”xanh non" trực tiếp của
chính mình. Vói một trái tim rất mực tinh tế của nhà thơ ham
» #
sông mãnh liệt, Xuân Diệu như khẽ reo lên khi nhận ra tín hiệu
mùa thu trên những hàng liễu.. Điệp ngữ "mùa thu lới" đã tô
• n
đậm cảm xúc ấy. Đàng sau tiếng reo thầm hồ hởi đó, ta như
hình dung ra ánh mắt trẻ trung biểu lộ sự ngạc nhiên, thích
thú, ngỗ ngàng của nhà thơ trước vẻ đẹp bất ngờ của thiên
A
nhiên khi ”Mùa thu tới'. Ý thơ này cũng có người hiểu "đỏ là
tiếng reo ngờ ngàng, ưở lẽ vi chợt nhận ra mùa thu đã ưề1 (Chu
Văn Sơn). Thơ cổ điển, mà tiêu biểu là ba bàì thơ Thu vịnht Thu
điếu và Thu ẩm của Nguyễn Khuyên nói về mùa thu như một
khoảnh lặng giao thời giữa hạ và đông. Lúc này, sau những vật
vã của nóng đã qua và lạnh sắp tối, tạo vật dương như thiếp đi
trong sự ngưng nghĩ. Thơ Yên Đổ, bởi thế tràn ngập không gian
là một bầu trời xanh đầy ám ảnh (Thu vịnh - Tròi thu xanh
ngắt mấy tầng cao; Thu điếu - Từng mây lơ lửng tròi xanh
ngắt...). Thở Xuản Diệu ngược lại, tràn ngập những vận động
chuyển mùa. Những vận động ỏ hình thái quá độ thường mang
dáng vẻ im lìm đă đưđc "con mắt thời gian" của nhà thơ phát
hiện (Đỗ Lai Thúy):
"Đây mừa thu tới - mừa thu tới
Vói áo mơ phai dệt lá vàng”
Lấ vàng, màu vàng là đặc trưng của mùa thu. Cũng như
Xủân Diệu, nhiều thi sĩ khác đã có những câu thơ gợi về cái
màu vàng rất thu ấy:
- Thành xây khói biếc non phơi bónq vàng
(Nguyễn Du)
14S