Page 150 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 150

Hai câu dưỏi xứng đáng là hai câu thơ tuyệt bút, vừa mang




                                              đậm cái Tôi Xuân Diệu, vừa rất Việt Nam:


                                                                                                                     •      •                     •               V


                                                            "Những luồng run rẩy rung rinh lá





                                                            Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh"






                                                            Mùa thu tới, cái lạnh thâm vào gió làm cho cây run rẩy,  lá




                                              rung rinh "Những luồng run rẩy rung rinh lá". Trong thơ ca cổ




                                              điển cũng đã có những câu thơ sử dụng nghệ thuật láy âm, láy ý




                                              tuyệt vời,  như "Đầu tường lửa lựu  lập  loè đâm bông"  (Nguyễn





                                               Du) hay "Làn ao lóng lánh bóng trăng loe" (Nguyễn Khuyến). Ở




                                               đây,  Xuân Diệu  sử  dụng kỹ thuật láy phụ âm  rung  V ’  rất tài




                                               tình  làm  cho  câu  thd  gợi  cảm  giác  rất  mạnh  và  tạo  nên  một




                                               nhạc điệu hiện đại.  Câu thơ không chỉ cho ta thấy một sự quan





                                               sát  lắng  nghe  tinh  tế những  rưng  động  trong thiên  nhiên  mà




                                               còn là sự giao cảm bên trong rất tinh vi của thi sĩ ’'Những ỉuổng




                                               run rẩy rung rịnh  Zá”.  Đó là cái run rẩy của lá,  hay là cái run





                                               rẩy, rùng mình của tâm hồn tác giả trưốc cái thấm lạnh của gió




                                               thu? "Sự bổng bột của Xuân Diệu có lễ đã phát biểu ra ìnột cách




                                               đầy  đủ  hơn  cả  trong  những  rung  động  tinh  vi  này"  (Hoài




                                               Thanh). Ớ đây, Xuân Diệu sử dụng lỗì diễn tả bằng cảm giác mà





                                               ông  đã  hoc  được từ các nhà thớ tượng trưng  Pháp thê kỷ XIX.




                                               Nó  làm  ta  gợi  nhố  đến  cái  "lung  linh  bóng  sáng  bỗng  rùng




                                               minh"] "Đàn ghê như nước, ỉạnh,  trời ơi" trong Nguyệt cầm hay





                                               cái trạng thái "Tất cả tôi run rẩy tựa dây đàn” hoặc như trong




                                               bài Huyền diệu:





                                                              "Rổi khi khúc nhạc đã ngừng im,






                                                             Hãy vẫn ngừng hơi nghe trái tim .





                                                              Còn cứ run hoài, như chiếc lá






                                                              Sau khi trận gió đã im lìm".
















                                                                                                                                                                                                                                                             151
                                                                                                                                                                                                                              %
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155