Page 151 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 151
Trong đoạn thơ trên của bài Đây mùa thu tới, ba câu đầu
chịu ảnh hưởng của văn học Pháp. Nhưng đến câu thứ tư mang
nặng bút pháp cổ điển phương Đông. Hình ảnh thơ phảng phất
những nét phác họa kiểu tranh thủy mặc của Trung Quốc. Mùa,
thu được biểu tượng bằng "Đôi nhánh khô gầy xương mỏng
m a n h Người nghệ sĩ chỉ chấm phá cái hổn của sự vật, để nhiều
khoảng trông dành cho sự tưống tượng của người xem. Câu thơ
cũng đã gây ấn tượng mạnh, gợi được cả cái cảm giác buốt lạnh,
từ trong xương cốt của loài thảo mộc. Đúng như Thê Lữ đã nhận
xét: "Hai nguồn văn hoá Đông, Tây... biết bao tinh hoa”.
K hổ UI:
Khổ thơ cho thây, bằng lôì quan sát và cảm nhận tinh tế
của một tảm hồn thi sĩ mà "cả tình lẫn cảnh đều trò nến xôn xao
vô cùng", Xuân Diệu đã mở rộng bức tranh thu đến những cảnh
vật ỏ nơi xa, nơi cao: ngọn núi, vầng trăng, dòng sông, bến đò:
”Thinh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ"
Vầng trăng thu mang vẻ đẹp riêng: có khi lung linh huyền
ảo, có khi mơ màng trong sương khói. Xuân Diệu đặc biệt chú ý
đến chữ "tự ngân n g ờ Mùa thu đến tạo nên những đổi
thay trong đêm thu, nên vầng trảng cũng mờ ảo và "tự ngẩn
ngơ”, bơ vơ thế nào. "Tự- ngấn ngơ" chứ không phải bị ngẩn ngơ.
0»
Nhà thơ đã nhập vào đôi tượng để miêu tả, cảm nhận được cái
trạng thái ngẩn ngơ từ bên trong. Cái khác của Xuân Diệu, "nhà
thơ mới nhất trong các nhà thơ mới" so với thơ xưa là ỏ chỗ đó.
Thu đến, cái lạnh thấm vào mây tròi, làm cho hình ảnh của
núi non cũng trồ nên nhạt rứioà trong sương mờ: ”Non xa khởi
sự nhạt sương mờ'. Hai chữ "khởi sự' là nói lên sự bắt đầu và
theo Xuân Diệu thì đó là chữ thưòng dùng ỏ khu Năm, chữ hơi
152