Page 89 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 89
- Con chó cái thằng Tây!
Trở vào trong nhà, Chính Hiền hỏi Thụ:
- Tôi nghe tiếng Lƣu tiên sinh sành chữa súng, có phải không?
- Cũng mới võ vẽ.
Thủ hạ ôm đến hơn một chục khẩu súng ngắn, khai hậu, súng kíp, súng trƣờng Nga. Thụ lấy
ra một cái kìm, cái vặn ốc nhỏ vẫn giắt sẵn trong ngƣời. Chỉ bằng ấy thứ với chiếc thông nòng
xoe bằng tóc và trong một lát chăm chú, đƣợc khẩu nào bắn thử luôn khẩu ấy. Thụ đã chữa xong
cả ôm súng.
Chính Hiền reo to:
- Tiếng đồn quả không sai.
Rồi dọn bữa rƣợu thịnh soạn.
Chính Hiền nâng chén:
- Chỉ tiếc không kịp sai ngƣời sang bắt thằng chủ hiệu cao lâu Lục Ƣng bên Thất Khê về nấu
hầu anh em mình bữa hôm nay. Nhƣng rƣợu Độc Sơn còn hay hơn rƣợu trấn Lũng Vài đấy. Đại
ca xem.
Chính Hiền quệt que diêm lƣớt trên miệng chén rƣợu. Ngọn lửa xanh biếc nghiêng nghiêng
bốc lên.
V
Bấy giờ là cuối tháng giêng âm lịch năm một nghìn chín trăm ba mƣơi (1930).
Cái Tết năm nay đã về Lũng Nghìu vƣớng phải sƣơng mù và rét buốt, đến chậm chạp.
Giữa tháng giêng mà những làng ở khuất hẻm núi vẫn nghe tiếng đàn tích phảy phảy trong
đêm khuya của những cô then nghèo bị những cô then tài sắc tranh hết khách, nên ít đƣợc đám
gọi, phải đi cúng chậm ở những xóm nhỏ còn sót lại mấy nhà túng bây giờ mới chạy đƣợc gà và
rƣợu.