Page 93 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 93

Bằng, con cháu ngƣời Tày ngƣời Nùng đã đi cách mệnh. Cõi đời thay đổi đến nơi. Chắc ngƣời

               già còn đƣợc trở về nơi có mồ mả ông bà ở bên Ma Mèo và có khi đƣợc thấy cái vui đấy.
                    Cho nên, nghe đã bắt đƣợc tin Thụ ở Long Châu, ai cũng mừng. Mẹ Mã Hợp càng mừng.

               Mã Hợp sửa soạn đi Long Châu. Mẹ gói cho Mã Hợp hai nắm cơm.
                    Nhiều ngƣời đến hỏi:

                    - Mã Hợp đi bây giờ?
                    - Anh Năm dặn đi Long Châu ngay mà.

                    Ai cũng trố mắt:

                    - Đi thế nào?
                    Câu hỏi có nhiều ý nghĩa và những băn khoăn. Mã Hợp lấy ra cả năm mƣơi tờ giấy bạc, để

               rải ra dƣới đất.

                    - Anh Năm cho đấy.
                    Sự sung sƣớng tràn lên tất cả các nét mặt đến nỗi chợt có một lúc không ai nhớ ra nỗi nguy

               hiểm dọc đƣờng Long Châu nhiều cƣớp. Mọi ngƣời chỉ bồng bột nghĩ gọn: anh Năm gọi Mã
               Hợp đi Long Châu. Cách mệnh có gì khác rồi.

                    Dãy xe ngựa đỗ chen kín mui trƣớc chợ Ải Khẩu, nhƣng hỏi có đi Long Châu, thì ngƣời
               đánh xe nào cũng lắc đầu. Chẳng ai dại! Ở đây tải ngƣời buôn, ngƣời đi chơi, chuyến nào cũng

               cầm chắc nhƣ vận đỏ đƣợc bạc, tội đâu mà lặn lội vào chỗ chết bây giờ. Mãi sau Mã Hợp phải bỏ

               cả năm mƣơi đồng đƣa trƣớc tiền khứ hồi, ngƣời đánh xe nọ tham món tiền to mới liều nhận đi.
                    Mã Hợp buộc một cành bồ quân còn đầy lá cao ngất ngƣởng sau mui cánh phải tay xe rồi lên

               ngồi luôn chỗ ấy. Bồ quân mùa này xanh bóng, lá nõn đỏ hay trên ngọn. Nhƣ những chùm hoa
               nở, lắc lƣ theo vó ngựa.

                    Ngƣời đánh xe nhìn cành bồ quân, nghĩ đến cách làm trừ tà của thầy cúng và hỏi Mã Hợp:
                    - Bây giờ mày đổi nghề làm ông tào đi Long Châu cúng à?

                    Mã Hợp không trả lời. Còn ngƣời đánh xe thì yên trí cái thằng bán củi đầu trọc này mới học

               nghề thầy cúng. Cả vùng đã biết nó xƣa nay hái củi bán chợ. Bây giờ phải bỏ vốn xông pha đi
               cúng vùng khác cho có tiếng dần về thì ngƣời ta mới tin đƣợc.

                    Đƣờng đi Long Châu qua Bình Tƣờng, chỉ mới đi đƣợc có mƣời mấy cây số mà đã khó nhọc

               và mỗi lúc càng lo lắng đầy. Không một bóng khói. Không một vết chân trâu. Đã lâu, đƣờng cái
               không có ngƣời đi. Chiếc xe ngựa ấy lọc cọc chạy, một mình, vắng quá, chốc lại ngừng. Bốn

               phía lào xào nhƣ hàng trăm ngƣời sắp chồm đên. Nhƣng đấy chỉ là tiếng những cơn gió vƣóng
   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98