Page 94 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 94
núi vừa xoáy vừa rú xuống những đầu rừng xung quanh. Đến chỗ quang núi thì ngƣời đánh xe và
cả Mã Hợp phải giơ dao phạt ngọn cỏ tranh và lau sậy hai bên ngả rạp xuống, đóng con đƣờng
lại, lối đi chỉ còn bằng cái lỗ chui. Chiếc xe chạy luồn vào, gió đuổi ù ù hai bên. Ngƣời ngồi trên
xe lúc nào cũng sắp giật mình. Giữa trƣa mà ngẩng đầu lên chỉ thấy mù mịt. Không biết trời tối
hay cơn mƣa. Những xóm năm trƣớc lơ thơ ven đƣờng, bây giờ đã biến đâu vào đám cỏ vàng ấy,
chỉ còn vết lại những cây mơ nở hoa trắng rợn mắt.
Trƣớc mặt, thốc lại một mùi hôi khẳn. Không phải hơi hổ thối. Bởi vì con ngựa vẫn xoải
mạnh, không sợ. Ngựa chỉ sợ hổ, nhƣng ngƣời đánh xe thì tái mặt, răng cắn bạnh hai vành quai
hàm. Ngƣời đánh xe biết đấy là mùi xác ngƣời chết. Tự nhiên, Mã Hợp cầm chặt cành bồ quân.
Nhƣng rồi đâu đấy lại trong trẻo phẳng lặng. Không thấy gì lạ. Lát sau, lại qua một quãng có
mùi ngƣời chết. Một lúc, lại sặc sụa hôi thối. Ngƣời bị cƣớp giết chết, dọc đƣờng nhiều quá. Cứ
một lúc lại có mùi. Không ai trông thấy xác ngƣời, nhƣng mùi thối nặng nề nhƣ phủ cả lên mặt
và quần áo, có lúc ngửi bàn tay cũng thấy.
Đến một quãng rừng thƣa. Có hai ngƣời cầm súng trƣờng đột nhiên nhảy ra.
Ngƣời đánh xe cuống quýt quay đầu lại:
- Thế nào... thế nào...
Mã Hợp quát:
- Cứ đi!
Cái xe ngựa xồng xộc lao vào hai ngƣòi kẻ cƣớp giƣơng súng đƣơng trố mắt nhìn cành bồ
quân nhảy lung lay trên thành xe. Cái xe ngựa cứ lao vào. Hai kẻ cƣớp giạt cả sang bờ lau, tay
vẫn nhăm nhăm chĩa ngọn súng theo.
Đi thật xa, những ngƣời ngồi trên xe mới thấy cái lƣng nhẹ dần.
*
* *
Một phiên chợ Ải Khẩu sau, Mã Hợp trở về Lũng Nghìu.
Cả xóm ngỡ nó sống lại. Hôm Mã Hợp đi rồi cả xóm mới bừng nhớ ra đi đƣờng Long Châu
bây giờ một còn mƣời chết. Không ai tƣởng Mã Hợp lại có thể về Lũng Nghìu đƣợc chóng thế.
Vậy mà Mã Hợp về thật rồi. Vừa tới đầu xóm đã nói toang toang. Lại xúng xính trong bộ áo