Page 99 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 99
đích cao cả ấy. Cho nên, những ngƣời trẻ tuổi càng quyết tâm. Ngọn lửa nhiệt tình tự lòng mình
hun lên, bừng cháy, cao mãi và càng toả nhiều sáng kiến.
Bây giờ họ đã thạo. Nỗi lo miếng ăn không phải lúng túng và gắt gao nhƣ năm trƣớc nữa.
Thụ vào làm tu giới sở. Hùng lên Nam Ninh nhờ anh em mua sợi, mua tơ rồi về Cao Bằng, Lạng
Sơn đón ngƣời sang Long Châu, dựng khung cửi dệt vải, dệt lụa. Còn Chi đã bỏ đứng máy xay
xát. Chi vào hẳn Nam Ninh quan quân học hiệu, trƣờng quân chính của quân phiệt Quảng Đông.
Đƣợc nhà trƣờng nuôi ăn và cũng vì cách mệnh ta cần biết quân sự. Bây giờ họ đã biết tính
chuyện trƣớc mắt và đƣờng dài.
Đã nghĩ kỹ, chuyến này về Lũng Nghìu, Thụ muốn tự mình bắt tay làm một việc cụ thể của
cách mệnh. Năm trƣớc, Thụ và Chi cùng Mã Hợp đã ăn thề. Tấm lòng thiết tha vẫn một niềm,
nhƣng ngày ấy Thụ còn chƣa hiểu rộng ra đƣợc nhƣ bây giờ và lời thề sống chết có nhau trƣớc
cái chén đập vỡ, bây giờ Thụ mới hiểu thấm thía hơn.
Hai năm nay, Thụ đã gặp và nghe chuyện nhiều ngƣời làm cách mệnh từ trong nƣớc ra hải
ngoại. Ông Tôn Thất Thuyết tan mộng phò vua thì cũng vừa hai tay buông xuôi ở Thiền Quan
đất khách quê ngƣời. Ông Đặng Tử Mẫn bôn ba cả một đời đi khắp Nhật Bản, Xiêm La, Trung
Quốc chỉ nghĩ cách nào đánh đƣợc cái đồn Tây, rồi vì cả tin, mà nên nỗi chết thê thảm. Ông
Phan Bội Châu không đi Nga, ông do dự rồi... Và những ngƣời nhụt chí sinh ra há miệng chờ
sung, nằm hút thuốc phiện trong buồng riêng quan Tàu chờ thời nhƣ Nguyễn Hải Thần. Còn
những ngƣời ngã lòng, tìm đƣờng yên thân, làm thợ may thợ mộc, lấy vợ có con, lấy nghề nuôi
thân nƣơng náu quê ngƣời. Đồng chí ngày trƣớc có đi qua vẫn mời vào nghỉ chân, nhƣng khi
nghe kể lể hoàn cảnh bây giờ trói buộc thì đồng chí cũng không nỡ nhắc chuyện cũ...
Tất cả chỉ càng khẳng định cho Thụ bƣớc vào con đƣờng cách mệnh của quần chúng và càng
nghĩ càng biết yêu quý ngƣời anh em kết nghĩa của mình. Và Thụ đã gọi Mã Hợp lên Long
Châu. Để Thụ nói rằng: Chúng ta sẽ thực hiện lời thề năm trƣớc, con đƣờng cách mệnh chúng ta
sẽ cùng đi. Quần chúng thì to rộng cả nƣớc, hôm nay hãy còn đau khổ lặng im, nhƣng khi đã biết
vùng lên rồi... Những ngày Long Châu sôi sục hôm qua đấy. Những anh em ở xƣởng Nam Hƣng
đều chỉ biết lo chạy máy lên Nam Ninh mà chƣa thấy đƣợc sức mạnh của quần chúng trƣớc khi
họ đứng dậy.
Thụ về Lũng Nghìu.