Page 103 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 103
Mã Hợp vào trong hóc cột lấy ra hai cái dây thép dài. Thôn trƣởng không biết nói thế nào
nữa, quay sang, lẩn thẩn hỏi Mã Hợp:
- Làm gì đấy?
Mã Hợp cƣời, trả lời để đuổi thôn trƣởng:
- Ngƣòi anh em này ở Long Châu về muốn đi lấy tắc kè ngâm rƣợu thuốc. Ta lên núi bắt tắc
kè bây giờ đây.
Ngồi ngẩn thêm một tí rồi thôn trƣởng lẳng lặng đứng dậy. Bỏ quên cái gậy gỗ.
Thụ và Mã Hợp trèo lên dãy núi ngay trƣớc nhà. Bấy giờ đã bắt đầu mùa tắc kè rời bỏ những
khe đá sâu thẳm, bò ra tìm đôi đi kiếm ăn. Con đực gọi con cái cách rừng, khắc khoải thâu ngày
thâu đêm.
Nhƣng trèo ba quả núi vẫn chƣa đƣợc con nào. Có lẽ những con tắc kè ở quanh nhà đã bị bắt
cả, còn sót con nào đều sợ Mã Hợp mà chạy xa cả. Phải leo một đỉnh núi nữa mới móc đƣợc có
chú tắc kè bằng hai ngón tay. Mã Hợp nói:
- Hôm nay mát trời, tắc kè không ra.
Thụ gọi:
- Mã Hợp này.
Mã Hợp quay lại, hỏi:
- Muốn về à?
Thụ đáp:
- Ta trèo một lát nữa, tìm phía nhìn về Đồng Đăng xem.
Hai ngƣời chuyển sang mỏm núi khác.
Thụ nói:
- Đƣờng cách mệnh cũng khó nhọc nhƣ leo núi thế này, nhƣng hết khó sẽ đến chỗ nhìn thấy
Đồng Đăng, chỗ ta muốn xem, Mã Hợp nhỉ. Ngƣời Nùng Cháo, Nùng Phàn Sình, Nùng Inh,
Nùng Ang... ngƣời Nùng ta đã bao đời lang thang xuống phía nam, đến cùng ngƣời Tày làm ăn
trong một cánh đồng, một cái nƣơng, một con suối. Nhƣng nào có tìm ra chỗ ở đâu đƣợc. Lại
đói, lại giặc, lại đi, chẳng đi chỗ nào đến chỗ thoát cái khó nhọc. Mã Hợp có thấy ngƣời nghèo
bỏ đi chỗ nào cho đƣợc yên?
Mã Hợp đáp thật thà:
- Phải bỏ bên Ma Mèo sang đây mới yên đấy.
- Không yên đâu.