Page 106 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 106

Ở cửa hang nhìn ra ngƣời dƣới núi trèo lên, nom rõ ngƣời đi lom khom từ lúc mới bắt đầu

               vào chân núi.
                    Núi đùn lớp lớp nhƣ tƣờng thành giăng ngang trời.

                    Thụ hào hứng nói:
                    - Mã Hợp à, đứng đây ta mới hiểu chí lớn của cha ông mình. Lịch sử Việt Nam ta từ khi

               dựng nƣớc, đời nào cũng coi Lạng Sơn vừa là nơi thủ hiểm lại là cửa ngõ đi ra với thiên hạ...
               Quỷ môn quan, đi không bao giờ về... đất Chi Lăng trùng điệp kia đã thành tên trong lịch sử từ

               khi nƣớc ta có sử. Chỉ đến nhà Nguyễn hèn hạ mói để mất nƣớc. Nhƣng đất Lạng Sơn chúng ta,

               Mã Hợp biết không, thằng Tây lên chiếm Lạng Sơn cũng không dám qua Chi Lăng, nó phải luồn
               phía Đình Lập lên. Nó sợ mà. Quỷ môn quan, đi không bao giờ về... Đất Chi Lăng ghê thật, Mã

               Hợp ạ. Chúng mình phải lấy lại đƣợc đất Chi Lăng lịch sử, chúng mình là ngƣời mang tiếng

               thơm của cha ông...
                    Đƣờng ô-tô Nà Sầm nhƣ cái máng nƣớc sáng nắng loáng qua dƣới chân. Tƣởng nhƣ đứng

               trên này, chỉ một phát súng bắn xuống có thể trúng đỉnh đầu ngƣời đi.
                    Mã Hợp bảo Thụ:

                    - Đứng đây trông thấy từng mái nhà xóm Khơ Đa, ở bên ấy nhà ai mở cửa dóng cửa nặng tay
               trên này cũng nghe tiếng, thế mà bảo là hai nƣớc thì buồn cƣời!

                    Rồi Mã Hợp hỏi Thụ:

                    - Có phải cách mệnh cộng sản thì ta không chia ra các nƣớc nữa, phải không anh Năm?


                                                                *
                                                            *          *


                    Các vùng núi Lạng Sơn đều có nhiều hang. Mỗi quả núi đá nhƣ cái chuông úp rỗng lòng.

               Các làng ven núi đều biết với nhau những hang kín, khi có loạn, có cƣớp, thƣờng cả xóm, cả làng

               chạy vào hang to, có suối, có lối ra lối vào và ngách thƣợng thông lên tầng khác.
                    Chẳng bao lâu rừng hồi chín đã lại sẫm xanh và thơm cả mùa thu Lạng Sơn rồi. Những cơn

               heo may sớm từ phƣơng bắc xuống tràn vào vùng thảo nguyên lòng chảo Lộc Bình, làm úa vàng
               từng trái đồi trơ trọi.

                    Mã Hợp đến bảo Khì Chang:
                    - Hôm nay có công tác tiếp tế. Khì Chang xay ngô nhé. Ngày kia thì đi.
   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111